Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 497: Thủ đoạn của Đại D (1)

Đại D nói: “Vẫn nên để ta nói đi. Tưởng tiên sinh đánh ta là vì ta chiếm được sòng bạc của hắn ở Hào Giang, Lâm tiên sinh đánh ta là vì trước đây ta chiếm địa bàn của hắn ở đảo Hồng Kông. Nếu ta đoán không sai thì ở trên con đường duy nhất đi từ Hào Giang đến đảo Hồng Kông, có lẽ bọn họ có đội ngũ mai phục, mục đích rất rõ ràng, chính là vì giết ta.”
“Đáng tiếc, hai người này tính toán sai một điểm, đó chính là ta đã sớm đoán được hành động của bọn họ, cho nên chiều hôm qua ta đã lặng lẽ đi từ Hào Giang về đảo Hồng Kông, để cho kế hoạch của bọn họ thất bại."
Nói đến đây, Đại D chỉ vào Tưởng Thiên Dưỡng và Lâm Hoài Nhạc, vẻ mặt giễu cợt nói: "Hai người các ngươi tự cho là mình thông minh, nhưng thực ra các ngươi là một kẻ ngu xuẩn. Đặc biệt là ngươi, Tưởng Thiên Dưỡng tiên sinh, Hôm qua ngươi phái mấy trăm đàn em đến Hào Giang, lén lút trốn đi. Ha ha, có phải ngươi ở Thái Quốc cũng ngu xuẩn như vậy không? Động tĩnh lớn như vậy, ta làm sao có thể không biết được?”
Lâm Hoài Nhạc nói: “Có phải ngươi đã đoán trước được chuyện tối nay sẽ xảy ra thông qua đám người này không?”
Đại D tự hào nói: “Đúng vậy.”
Lâm Hoài Nhạc khinh thường nói: "Quên đi. Đại D, chúng ta đã quen biết Hòa Liên Thắng nhiều năm như vậy. Ta hiểu rõ ngươi hơn cả chính mình. Với chỉ số IQ của ngươi, ngươi vốn không thể đoán được. Sau lưng của ngươi có cao nhân khác.”
Trong lòng Tưởng Thiên Dưỡng thấy chấn động, nói: "Nếu như ta đoán không lầm, vị cao nhân hẳn là Thẩm Đống đúng không?"
Cmn, điều này cũng có thể đoán được hay sao?
Đại D sửng sốt, nhưng vẫn nói rằng: "Cái rắm."
Lâm Hoài Nhạc nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của Đại D, nói: "Dĩ nhiên Thẩm Đống đã thực sự trở thành cố vấn quân sư đầu chó của ngươi, ha ha, ngươi cũng thật là có mặt mũi đấy."
Lông mày Đại D nhíu lại, nói: "Nếu như các ngươi đã đoán được, vậy ta sẽ nói cho các ngươi biết, quả thực là Thẩm Đống đã giúp ta."
Trên thực tế, cho dù hai người bọn họ không đoán được, thì Đại D cũng sẽ nói cho bọn họ biết rằng sau lưng mình chính là Thẩm Đống, mục đích rất đơn giản, chính là muốn kéo hắn xuống nước.
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "Kể cả việc nhét súng vào tay người chết hay sao?"
Đại D thuận miệng nói rằng: "Đó là ta. . . ?"
Dường như đã nhận ra được một điều gì đó không ổn, Đại D lập tức ngừng lại, nói: "Tưởng Thiên Dưỡng, ngươi thật đúng là tên nham hiểm, ngươi lại muốn biết mọi thứ từ trong miệng của ta."
Lý Văn Bân khoanh hai tay, dựa vào trên ghế, rất hứng thú quan sát cuộc chiến khẩu nghiệp giữa ba ông chủ lớn của xã đoàn ở trước mặt, cảm giác rất thú vị.
Theo như lời kể của ba người, Lý Văn Bân đã có thể đoán ra được toàn bộ sự việc.
Đại D liên thủ với Tam Liên bang đi đánh Đại Nha Câu, để cướp sòng bạc Ma Cao.
Đại Nha Câu thì lại cùng Tưởng Thiên Dưỡng liên thủ ngược lại để mưu tính chống lại Đại D, đồng thời cũng lôi kéo Lâm Hoài Nhạc vì mục đích này.
Không bao giờ có thể nghĩ rằng Thẩm Đống đã nhìn thấu được kế hoạch mà ba người này đã ấp ủ và nói cho Đại D.
Đại D tương kế tựu kế, để Tưởng Thiên Dưỡng cùng Lâm Hoài Nhạc phải chịu thiệt hại lớn.
Không cần phải tra, súng này khẳng định là của Đại D.
Hắn ta không phải là đối thủ của hai đại xã đoàn lớn này, vì lẽ lẽ đó nên hắn ta đã dùng súng để thu hút sự chú ý của những sĩ quan cảnh sát này.
Đại chiến kết thúc, cả hai bên đều có tổn thương.
Nhưng nói tóm lại, Đại D rõ ràng đã chiếm ưu thế lớn nhất.
Sau khi hiểu ra những điều này, Lý Văn Bân đập bàn hai lần, nói: “Tất cả dừng lại đi. Ta cảnh cáo các ngươi, việc của Ma Cao,cảnh sát Hồng Kông chúng ta không quản được, cũng không muốn quản. Nhưng những chuyện ở Hồng Kông, cảnh sát chúng ta sẽ quyết định. Nếu như các ngươi còn dám tiếp tục như vậy, thì mỗi ngày ta sẽ đi quét sạch bãi của các ngươi, để cho các ngươi không thể tiếp tục làm ăn được nữa. Các ngươi ai muốn thử không?"
Tưởng Thiên Dưỡng cùng Lâm Hoài Nhạc đều ngồi ở chỗ đó, im lặng không nói gì.
Đại D ha ha cười nói: "Lý đại nhân, ngài yên tâm, ta bảo đảm chỉ dám loanh quanh ở Ma Cao, tuyệt không gây phiền toái cho ngài ở Hồng Kông. Nhưng ngài phải biết, cây lớn thì đón gió to, có mấy người luôn thích làm ra những âm mưu quỷ kế, có lúc ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể phản kháng."
Lý Văn Bân tàn nhẫn mà lườm hắn ta một cái, nói: "Đại D, ngươi có được lợi thế thì cũng đừng nên ra vẻ. Lần này coi như ngươi nhặt được một cái mạng, nhưng lần sau thì khó nói đấy. Ngươi có quan hệ với Thẩm Đống cũng không đến nỗi tệ, có thể học hỏi từ hắn. Sau khi ra khỏi Hồng Hưng, hắn chỉ làm ăn hợp pháp. Chúng ta không những không gây phiền phức cho hắn, mà còn bảo vệ hắn, muốn hắn tiếp tục làm ăn để nộp thuế làm giàu cho đất nước. Đây chính là sự khác biệt lớn giữa ngươi và hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận