Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 359: Xã đoàn Hồng Kong chiếm thế thượng phong

Chương 359: Xã đoàn Hồng Kong chiếm thế thượng phong
Hồng Nam nói: "Đáng tiếc Lại Hạo Đông trốn rồi, vẫn không tìm được tung tích của hắn. Nếu có thể giết chết hắn thì Ma Cao chính là vật trong túi chúng ta rồi."
Trong lòng Liên Hạo Long khẽ động, hỏi: "Còn Lôi công của băng Tam Liên thì sao?"
Hồng Nam nhún vai, nói: "Đêm qua hắn chưa từng xuất hiện, hôm nay động nhiều súng như vậy, chắc chắn hắn càng không chịu xuất hiện."
Liên Hạo Long khinh thường nói: "Đúng là tên nhát gan."
Ba người kia nhìn nhau, không tiếp lời.
Bởi vì bọn họ giống Lôi Công đều sợ chết, cho nên tất cả đều trốn ở nơi này.
tứ đại xã đoàn Hồng Kông tự nhiên là tinh thần đại chấn, đánh càng thêm hung mãnh, ngược lại với tứ đại xã đoàn Hồng Kông, đám đàn em băng Hào Mã hơi mất tập trung.
Rất nhanh, Hắc Vô Thường Triển Xương xác nhận tin Ma Bình Đính đã chết.
Điều buồn cười chính là hắn ta chẳng có ý muốn báo thù cho lão đại mình, mà ngay lập tức mời chào đám đàn em rời khỏi chiến trường.
So với Ma Bình Đính, thực lực của Đại Nha Câu yếu hơn không ít, bình thường chỉ có thể mở mấy sòng bạc đen trên địa bàn của mình miễn cưỡng duy trì vận chuyển.
Bây giờ Ma Bình Đính chết rồi, Đại Nhan Câu chắc chắn sẽ lấy thân phận lão đại cướp giật địa bàn của Ma Đính Bình.
Triển Xương với tư cách là ngựa đầu đàn của băng Hào Mã, tự nhiên không hy vọng Đại Nha Câu thừa cơ xông ên, vì thế quyết định bảo tồn thực lực.
Hắn ta rời đi gấp rút, khiến đám người của băng Thủy Phường và băng Tam Liên Bang bị chơi một vố đau.
Nhân số của bọn họ vốn dĩ ít hơn so với xã đoàn Hồng Kông, lúc có băng Hào Mã, dựa vào thực lực vượt trội hơn tứ đại xã đoàn Hồng Kông nên có thể đánh một trận ra trò.
Sau khi băng Hào Mã đi, đám đàn em của hai đại bang phái không còn chiến ý nữa, bị đánh tơi tả.
Thừa dịp người ốm, muốn lấy mạng!
Tứ đại xã đoàn Hồng Kông không hề lưu thủ, nào đạn viên, lựu đạn trút xuống như mưa.
Một ngàn mạng người trong băng Thủy Phường và băng Tam Liên thiệt mạng, đại chiến lúc này mới đi vào kết thúc.
Lúc này khắp nơi trên đường phố Ma Cao thấy chất đầy đống, máu chảy thành sông.
Phần lớn địa bàn của băng Hào Mã và băng Thủy Phường đều bị tứ đại xã đoàn của Hồng Kông xâm chiếm, băng Tam Liên không chỉ không thể bảo vệ địa bàn, còn chết mấy trăm người.
Sau khi Lôi Công biết được tình huống này, tức giận đến mặt mày tái mét.
Bốn người Tưởng Thiên Sinh thì hết sức đắc ý.
Đại D nói: "Ta đề nghị tối nay chúng ta đánh thêm một trận, giải quyết triệt để băng Hào Mã và băng Thủy Phường, không cho bọn họ có nửa cơ hội thở dốc."
Hồng Đông nói: "Ta không có ý kiến. Tốt nhất có thể tiêu diệt luôn Lại Hạo Đông, như vậy chúng ta có thể thực sự vô lo rồi."
Tưởng Thiên Sinh nói: "Hai bang phái bọn họ đều đã rút về địa bàn cuối cùng, ta đang lo bọn họ chó cùng rứt giậu, liều mạng với chúng ta."
Đại D cao giọng nói: "Vậy liều mạng. Xem ai liều mạng hơn ai?"
Liên Hạo Long trầm ngâm một phen, nói: "Đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng."
Thấy ba người đều nói như vậy, Tưởng Thiên Sinh nói: "Được rồi, vậy tiếp tục đánh."
Bên kia, sắc mặt Triển Xương trắng bệch tới cực điểm, Hắc Vô Thường quả thực biến thành Bạch Vô Thường.
Hắn ta lấy tay ôm chặt ngực, máu tươi len lỏi qua khe hở ngón tay không ngừng chảy ra, cả người gần đất xa trời.
"Tại sao lại làm như vậy?" Triển Xương khó tin nhìn Liêu Phát, lớn tiếng hỏi.
Liêu Phát ném dao găm xuống đất, thản nhiên nói: "Triển Xương, năm năm trước ngươi cưỡng bức một cô gái, sau khi xong việc, còn giết cô ấy. Cô gái này là em gái cùng mẹ khác cha của ta, tên là A Chân."
Triển Xương nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước ngươi có rất nhiều cơ hội giết ta, tại sao lại lựa chọn vào lúc này?"
"Vấn đề này để ta trả lời ngươi."
Một phe phái khác của băng Hào Mã, lão đại Đại Nha Câu hăng hái đi vào.
Đại Nha Câu năm nay ba mươi hai tuổi, vóc dáng không cao, nhưng cơ thể vô cùng cường tráng, hệt như là một con nghé con.
Triển Xương kinh ngạc kêu lên: "Liêu Phát, ngươi là người của Đại Nha Câu?"
Liêu Phát thản nhiên nói: "Không chỉ có ta, còn có vài người nữa đều là người của Câu ca."
Đại Nha Câu đắc ý nói: "Từ bảy năm trước, từ ngày Ma Bình Đính đưa ta vào ngục giam, ta đã chuẩn bị xử lý hắn. Vốn ta đã lên kế hoạch hai tháng sau động thủ, không ngờ Ma Bình Đính lại bị xã đoàn Hồng Kông giết chết, tiết kiệm được không ít công sức của ta. Về phần Triển Xương ngươi, chỉ là một tên ngốc có mắt không tròng mà thôi. Giết chết ngươi, dễ như ăn bánh vậy."
Triển Xương giận quá hóa cười, nói: "Đại Nha Câu, ngươi đủ âm hiểm, đủ tàn nhẫn, đủ độc. Nhưng cho dù ngươi giết chết ta, ngồi lên vị trí thủ lĩnh đứng đầu băng Hào Mã cũng vô dụng thôi. Tứ đại xã đoàn Hồng Kông binh hùng tướng mạnh, rất nhanh sẽ nuốt hết địa bàn của chúng ta. Dựa vào một mình ngươi, căn bản không giải quyết được bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận