Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 164: Vừa hối hận vừa tự trách (1)

Chương 164: Vừa hối hận vừa tự trách (1)
Trước tiên dùng băng video tàn nhẫn doạ dẫm Vương Bảo, sau đó thuyết phục Trần Quốc Trung giết chết Vương Bảo.
Nếu vậy, vấn đề Vương Bảo liền được giải quyết triệt để.
Đồng tử Trần Quốc Trung co lại, nói: "Hóa ra đây chính là ý đồ của ngươi. Ha ha, tất cả chúng ta đều bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay. A Đống, ngươi thực sự là ghê gớm, không nghĩ đến Hồng Hưng còn có thể xuất hiện nhân vật như ngươi."
Thẩm Đống nói: "Cảm ơn khích lệ. Trần sir, ngươi đã không còn sự lựa chọn."
Trần Quốc Trung gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, ta thật sự không có lựa chọn. A Đống, nếu như chiêu nay ta không tìm ngươi, có phải ngươi cũng sẽ đi tìm ta?”
Thẩm Đống cười nói: "Tôi vốn định buổi tối liên hệ với ngài, không ngờ ngài nhanh như vậy đã tra được ra ta. Haha, không hổ là cảnh sát Trần khiến Vương Bảo cũng phải đau đầu, lợi hại.”
Trần Quốc Trung nói: "Ở trước mặt ngươi, chúng ta đều là kẻ ngu si."
Thẩm Đống bưng tách cà phê lên, nói: "Bạn gái của ta Lý Hân Hân thành lập một quỹ từ thiện, ta bảo đảm cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho con gái nuôi của ngươi. Ít nhất trước khi đứa trẻ có thể đi làm, sẽ không để cho nó thiếu tiền tiêu. Trần sir, lên đường bình an."
Trần Quốc Trung chạm vào hắn, vẻ mặt bi thương nói: "Cảm ơn."
Uống xong cà phê, Thẩm Đống nhẹ nhàng đi ra.
Trần Quốc Trung xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn bóng lưng Thẩm Đống, lẩm bẩm nói: "May là hắn ‌ không phải kiểu người điên rồ.”
Buổi tối hôm đó, Trần Quốc Trung khẩn cấp thẩm vấn ‌Vương Bảo.
"Hoa ca, ta có chuyện nói riêng với Vương Bảo, ngươi đi ra ngoài trước đi." Trần Quốc Trung nói.
Hoa ca cho rằng Trần Quốc Trung muốn dạy dỗ Vương Bảo, hỏi: "Có muốn tắt camera không?”
Trần Quốc Trung ‌ gật đầu, ừ một tiếng.
Sau khi Hoa ca ra khỏng phòng thẩm vấn, Trần Quốc Trung nhìn Vương Bảo bình chân như vại, nói: “Tin tức của ngươi rất nhanh.”
Vương Bảo hừ một tiếng, nói: "Trần Quốc Trung, giấy là không gói được lửa. Bốn người khốn nạn các ngươi dám vu khống hãm hại ta, chờ ta tìm được chứng cứ, ta bảo đảm nhất định sẽ không tha cho các ngươi."
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Vương Bảo, Trần Quốc Trung nhớ tới lời Thẩm Đống nói, lẩm bẩm nói: "Hắn quả nhiên nói không sai."
Vương Bảo sững sờ, nói: "Có ý gì?"
Trần Quốc Trung nói: "Thẩm Đống nói với ta, bất kluajan ngươi có đi tù hay không, chúng ta chắc chắn đều phải chết. Bây giờ xem ra, hắn nói đúng.”
Vương Bảo ý thức được trạng thái Trần Quốc Trung có gì đó không đúng, nổi da gà toàn thân, sợ hãi nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Quốc Trung rút súng của mình ra, nói: “Nếu nhất định phải chết, vậy không bằng để ngươi chết trước.”
Nói xong, Trần Quốc Trung lập tức nổ súng nhắm vào thân thể mập mạp của Vương Bảo.
"Mẹ nó."
Vương Bảo nằm mơ cũng không nghĩ đến Trần Quốc Trung dám làm như thế, vội vàng đứng dậy né tránh.
Về mặt võ thuật, mười Trần Quốc Trung cũng đánh không lại Vương Bảo.
Thế nhưng đối mặt với Trần Quốc Trung đang cầm súng, hơn nữa còn đang ở trong phòng thẩm vấn chật hẹp, Vương Bảo làm sao có thể thoát được.
"Ầm ầm ầm "
Sáu viên viên đạn, Vương Bảo miễn cưỡng tránh thoát hai viên, bốn viên khác toàn bộ trúng vào người hắn.
Nghe được tiếng súng, cảnh sát cho rằng Vương Bảo gây sự, vội vã chạy vào.
"Trung ca, không sao chứ?" Nhìn thấy Vương Bảo nằm bất tỉnh trên đất, Hoa ca liền vội vàng hỏi.
Trần Quốc Trung bình tĩnh nói: "Vương Bảo muốn cướp súng bắn chết ta, bị ta tại chỗ đánh gục."
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Đây là trợn mắt nói dối?
Vương Bảo hai tay đều bị còng, làm sao có khả năng cướp súng lục?
Coi như có thể cướp được, hắn ta làm sao có thể chạy khỏi đồn cảnh sát?
Cảnh sát cấp cao Đỗ Triệu Tài đi vào, lạnh lùng nói: "Trần Quốc Trung, ‌ngươi điên rồi."
Trần Quốc Trung nói: "Đỗ sir, ta có phải là điên hay không, cần để sở nội vụ đánh giá. Ngược lại bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chút, rốt cuộc ngươi và Vương Bảo có quan hệ gì?”
Đỗ Triệu Tài giận tím mặt, chỉ ‌vào Trần Quốc Trung, nói: "Ngươi có ý gì?"
Trần Quốc Trung nói: "Ngươi biết chiếc đồng hồ trên cổ tay ngươi trị giá bao nhiêu tiền không?”
Không đợi Đỗ Triệu Tài trả lời, Trần Quốc Trung nói: "266 vạn. Theo trí nhớ của ta, ngươi còn có ba chiếc đồng hồ nữa giá trị hơn hai triệu. Đỗ sir, tiền lương ngươi cao hơn ta hai bậc, mỗi tháng cũng chỉ hơn một vạn. Tôi rất muốn biết làm sao ngươi mua được những chiếc đồng hồ này?”
Mọi người vừa nghe, nhao nhao nhìn về phía cổ tay Đỗ Triệu Tài.
Đỗ Triệu Tài giơ đồng hồ đeo tay lên, nói: "Đây là giả."
Trần Quốc Trung nói: "Ta đã báo cáo sự việc của ngươi lên Ủy ban Độc lập Chống tham nhũng Hồng Kông. Là thật hay giả, ngươi tự giải thích với bọn họ đi.”
Đúng lúc này, Vương Bảo nằm trên đất đột nhiên ho khan một tiếng, máu từ trong miệng hắn ta chảy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận