Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 236: Thay đổi chiến lược (1)

Chương 236: Thay đổi chiến lược (1)
Nhìn thấy các thuộc hạ của mình bị thương vong nặng nề, hiện trường rất thảm thiết, Tư Đồ Hạo Nam và Liên Hạo Đông nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình cực kỳ khó coi.
Trận chiến này chắc chắn sẽ trở thành trận chiến mà giang hồ bàn tán say sưa trong tương lai.
Đáng tiếc, ba xã đoàn của họ là đám phản diện không thể chối cãi.
Liên Hạo Đông hít sâu một hơi và nói: “Chắc là Thẩm Đống đến Phố Portland rồi, chúng ta phải chạy đến nơi đó. Nếu không, các huynh đệ ở đó sẽ bị thiệt hại lớn.”
Tư Đồ Hạo Nam nói: “Mẹ kiếp, người của Hồng Thái thật là kém cỏi. Nếu như không phải do bọn họ thì Thẩm Đống cũng không đi được dễ dàng như vậy.”
Liên Hạo Đông: “Ngươi có để ý không? Nhóm người ở Tiêm Sa Chủy kia dường như không chi viện cho Vượng Giác.”
Tư Đồ Hạo Nam hỏi: “Ý của ngươi là bọn họ lục đục nội bộ?”
Liên Hạo Đông gật đầu: “Rất có khả năng là như thế. Chiến lược của Tưởng Thiên Sinh đối với Hồng Hưng là bảo vệ Tiêm Sa Chủy. Nếu Thẩm Đống cũng đồng ý thì hắn đã sớm dẫn người đến Tiêm Sa Chủy rồi, sao có thể một mình ở lại giữ Vượng Giác được chứ?”
Tư Đồ Hạo Nam lại hỏi: “Vậy thì sao?”
Liên Hạo Đông: “Ý của ta là nên thay đổi kế hoạch, từ bỏ Vượng Giác, chúng ta sẽ đi Tiêm Sa Chủy.”
Tư Đồ Hạo Nam suy nghĩ rồi nói: “Để ta gọi điện thoại cho Thái Tử xem, hỏi ý kiến hắn ta thế nào.”
Liên Hạo Đông: “Không cần gọi, hắn đó kìa.”
Nhìn thấy Thái Tử và đám thuộc hạ của hắn ta bị đánh cho tơi tả, Tư Đồ Hạo Nam bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Trận này đánh không ra gì, còn mẹ nó không biết xấu hổ mà quay về, da mặt đúng là đủ dày.
Liên Hạo Đông không để lộ cảm xúc gì, hỏi: “Thái Tử, ngươi có bị sao không?”
Thái Tử đáp: “Không sao. Mẹ nó, đều do năm tên sát thủ mà Văn ca phái đến. Bọn họ nói ta bỏ chạy để dụ Thẩm Đống vào vòng vây phục kích của bọn họ. Kết quả Thẩm Đống không chỉ không bị trúng kế mà còn dọa năm tên kia sợ hãi bỏ chạy, đúng là nực cười.”
Liên Hạo Đông cho rằng Thái Tử đang cố ý đổ tội cho năm tên sát thủ kia để vớt vát lại chút mặt mũi, liền nói: “Thái Tử, chúng ta định sẽ tấn công Tiêm Sa Chủy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thái Tử không chút do dự đáp: “Không thành vấn đề, Hồng Thái chúng ta còn có thể tập hợp hai ngàn người nữa.”
Tư Đồ Hạo Nam lấy điện thoại ra họi, nói: “Vậy không cần nhiều lời nữa, ta lập tức gọi cho Quạ Đen bảo hắn rút lui.”
Khi Thẩm Đống dẫn theo các huynh đệ đi vào Phố Portland thì người của ba xã đoàn lớn đều đã rút lui sạch sẽ.
“Tân ca, Thập Tam Muội, Khủng Long, ba người các ngươi không có chuyện gì chứ?” Thẩm Đống hỏi.
Thập Tam Muội nói: “Không có chuyện gì. Bọn họ chỉ ngăn cản chúng ta đến chỗ ngươi chi viện, không đánh nhau với chúng ta. Còn bên của ngươi thì sao?”
Thẩm Đống cười khổ nói: “Thương vong khoảng 300 huynh đệ, cũng mang đại đa số còn lại đều bị thương chứ không chết. Nhưng mà chúng ta cũng đã thể hiện cho bọn họ thấy thực lực của mình, ba xã đoàn lớn tổn thất ít nhất hai ngàn người trở lên.”
Hàn Tân kinh ngạc hô lên: “Mẹ nó, trâu bò vậy sao.”
Mặc dù Hàn Tân đánh giá Thẩm Đống khá cao, nhưng vẫn bị kết quả này làm cho chấn động.
Thẩm Đống xua tay nói: “Tạm thời đừng nói chuyện này nữa. Mấy người kia đâu rồi? Sao không thấy ai cả vậy?”
Hàn Tân nói: “Tất cả đều rút lui hết rồi. Ta đoán là bọn họ thấy chúng ta không dễ đối phó nên đã thay đổi kế hoạch, đi tấn công Tiêm Sa Chủy.”
Trong mắt Thẩm Đống lóe lên một tia sáng, hỏi: “Các ngươi có muốn đi cứu viện không?”
Khủng Long không chút do dự mà đáp: “Cứu cái con khỉ. Lúc chúng ta liều mạng với ba xã đoàn kia thì không thấy ai trong bọn họ tới. Bây giờ bảo ta đi chi viện cho bọn họ sao, nằm mơ đi.”
Thập Tam Muội nói: “Ta muốn bảo vệ Phố Portland. Còn về phần Tiêm Sa Chủy, ai muốn thì cứ đi đi.”
Hàn Tân hỏi: “A Đống, chẳng lẽ ngươi muốn đi à?”
Thẩm Đống cười nói: “Ta vừa muốn đánh với ba xã đoàn một trận đẫm máu, thiệt hại nhiều người như vậy, còn từ bỏ địa bàn sáu con phố ở Vượng Giác, làm gì còn sức lực để mà đi chi viện cho Tiêm Sa Chủy?”
Hàn Tân trong lòng vừa động, nói: “A Đống, có phải ngươi định nhân cơ hội ba xã đoàn tấn công Tiêm Sa Chủy mà đoạt lại địa bàn ở Vượng Giác đúng không?”
Thẩm Đống vui vẻ nói: “Đánh bằng cách nào? Ba xã đoàn lớn đã để lại ít nhất sáu bảy ngàn người ở đó. Cho dù có thêm sự hỗ trợ của các ngươi thì chưa chắc ta đã đoạt lại được. Đến lúc đó, ăn trộm gà không thành mà còn mất luôn nắm gạo, lại lộ sơ hở cho đám kia đoạt luôn Phố Portland thì xong đời.”
Thập Tam Muội gật đầu, nói: “A Đống, ngươi lo lắng cũng có lý. Nhưng mà ngươi có thể nuốt trôi cục tức này được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận