Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 422: Đập phá chỗ của Tưởng Thiên Sinh (1)

Chương 422: Đập phá chỗ của Tưởng Thiên Sinh (1)
Lý Văn Bân nhấp một ngụm nhỏ, thầm nghĩ trong lòng.
Tuy rằng hắn làm cảnh sát, giá trị con người coi như xa xỉ, nhưng mà rượu ngon như La Romanee-Conti hắn cũng chỉ mới uống qua ba bốn lần mà thôi.
Lý Hiền cũng lộ ra dáng vẻ hưởng thụ.
Chỉ có Thẩm Đống sau khi uống một ngụm thì cau mày lại thành chữ “川”, mắng: “Mẹ kiếp, sao vị giống như nước tương vậy? Đây là đồ giả à?”
Lý Hiền sửng sốt, tức giận nói: “Không hiểu biết về rượu vang đỏ thì đừng nói bậy.”
Lý Văn Bân nói: “vị của La Romanee-Conti có mùi nhẹ tương tự như nước tương, hòa với hương hoa và vị cam thảo, uống như thấm vào ruột gan. Chai rượu vang đỏ này là hàng thật 100%.”
Thẩm Đống bĩu môi nói: “Vẫn là rượu Mao Đài của Hạ Quốc chúng ta uống ngon hơn, rượu này rõ ràng có vị chẳng ra gì.”
Lý Văn Bân nhướng mày, hỏi: “Ngươi thấy thế nào về phương bắc?”
Vẻ mặt của Thẩm Đống tràn đầy cảm xúc nhớ nhung, nói: “Nơi đó là gốc gác của ta.”
Lý Văn Bân nhếch khóe miệng, nhìn về phía Thẩm Đống, trong ánh mắt đã có nhiều thêm một tia chấp nhận, nói: “Ta nghe nói ngươi mua rất nhiều đất ở Bằng Thành để xây nhà ở, nhà máy sản xuất mì ăn liền và nhà máy sản xuất quần áo. Ngươi coi trọng phát triển nội địa như vậy sao?”
Thẩm Đống nói: “Ngươi nói thật vô nghĩa. Nếu ta không coi trọng nội địa thì còn đi đầu tư làm gì? Lý tiên sinh, ngươi không cần phải thăm dò ta đâu. Ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết, ta là con cháu Hoa Hạ, mắt đen da vàng, là người Hạ Quốc chính thống. Trong mắt ta, Ương Tương Quốc chỉ là một bọn cướp ỷ mạnh tham nhiều. Ta không hề có chút thiện cảm nào đối với chúng.”
Trên thực tế, Thẩm Đống đẽ sớm biết Lý Văn Bân là người của phe phương bắc.
Nói những lời này, chẳng qua là để tạo ấn tượng tốt đẹp với hắn ta mà thôi.
Dựa theo nội dung trong phim, tương lai Lý Văn Bân sẽ trở thành phó cục trưởng của cục cảnh sát đảo Hồng Kông. Nếu không phải bị Lưu Kiệt Huy can thiệp vào, rất có thể hắn ta sẽ trở thành người đứng đầu ở cục cảnh sát.
Xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người như vậy, đối với Thẩm Đống mà nói có lẽ trăm lợi mà không hại.
Nghe thấy lời Thẩm Đống nói, Lý Văn Bân càng có hảo cảm hơn, nói: “Đảo Hồng Kông có ba phe phái, phe nội địa, phe Ương Tương và phe trung lập. Nếu ta mà là người của phe Ương Tương, nghe ngươi nói như vậy thì ta chắc chắn sẽ tính sổ với ngươi.”
Thẩm Đống cười nói: “Thứ mà bây giờ ta không thiếu nhất đó chính là tiền, mà thứ đám Ương Tương lão quyền cao chức trọng trong chính phủ đó thích nhất cũng là tiền. Nếu ngươi gây rắc rối cho ta thì ta cũng có thể gây rắc rối cho ngươi. Lý tiên sinh, nói vào vấn đề chính đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lý Văn Bân hỏi: “Tưởng Thiên Sinh của Hồng Hưng tìm nhiều xã đoàn đến để đối phó với ngươi, ngươi định làm gì?”
Thẩm Đống đáp: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Lý Văn Bân trầm gọng hỏi: “Không đánh không được ư?”
Thẩm Đống mỉm cười: “Đương nhiên là ta không muốn đánh, vấn đề nằm ở chỗ Tưởng Thiên Sinh. Nếu ngươi có thể thu phục được hắn ta, ta sẽ lập tức quyên góp 5 triệu đô la Mỹ cho sở cảnh sát các ngươi để bày tỏ lòng biết ơn.”
Lý Văn Bân cười lạnh, nói: “Ngươi cũng giỏi tính toán đấy.”
Thẩm Đống: “Vậy không còn cách nào khác nữa rồi. Người ta muốn giết ta, ta cũng đâu thể đưa cổ ra cho họ chém được?”
Lý Văn Bân nói: “Tối hôm nay ta thấy được có người dùng súng bắn tỉa để ám sát Liên Hạo Long - long đầu của Trung Nghĩa Tín. Ta hỏi ngươi, có phải tên sát thủ đó là do ngươi phái tới đúng không?”
Thẩm Đống không hề do dự trả lời: “Không phải. Liên Hạo Long đã làm long đầu mười mấy năm, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Có sát thủ muốn ám sát hắn ta cũng là chuyện bình thường.”
Lý Văn Bân hừ một tiếng, nói: “Yêu cầu của ta rất đơn giản. Cố gắng không đánh hết sức có thể, nếu bắt buộc phải đánh thì chỉ có thể đánh trong khoảng thời gian từ 11 giờ tối đến 4 giờ sáng. Đồng thời không được làm người dân bình thường bị thương, không được phá hoại tài sản công tư, không được làm ảnh hưởng đến trật tự trị an của ngày hôm sau.”
Thẩm Đống gật đầu: “Những lời ngươi nói đã là những quy củ cố định, chúng ta đã sớm nhớ rõ.”
Lý Văn Bân: “Quan trọng nhất chính là không được dùng súng. Ai dám dùng súng thì chúng ta sẽ xử lý người đó.”
Thẩm Đống đáp: “Đã hiểu rồi Lý tiên sinh, ngươi sẽ đi nói chuyện với bọn họ sao?”
Lý Văn Bân: “Đương nhiên.”
Thẩm Đống cười nói: “Vất vả cho hai vị Lý tiên sinh, nào, cụng ly.”
Một chai La Romanee-Conti, Thẩm Đống uống chưa hết một ly, còn lại đều vào bụng của Lý Hiền và Lý Văn Bân,
Tự mình tiễn hai người rời đi, Thẩm Đống hỏi: “A Hoa, La Romanee-Conti có thật sự là loại rượu ngon nhất không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận