Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 389: Đe doạ Aix

Chương 389: Đe doạ Aix
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Aix, đừng cố làm ra vẻ nữa. Thủ đoạn này rất thấp kém, không có ý nghĩa gì. Hôm nay gặp ngươi, chủ yếu vì ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Ai bảo ngươi làm vậy?"
Aix cười ha ha, nói: "Đây là lần đầu tiên ngươi ra ngoài lăn lộn đấy à? Ngươi cảm thấy ta sẽ trả lời ngươi ư?"
Thẩm Đống nghiêm túc nói: "Nếu ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể coi như chưa từng xảy ra việc mình bị ám sát."
Hai mắt Aix híp lại, thân thể hắn ta hơi đổ về phía trước, nói: "Nếu không nói cho ngươi biết thì sao?"
Ánh mắt Thẩm Đống không chút ấm áp, nói: "Ngươi sẽ chết."
Sắc mặt Aix thay đổi, trầm giọng nói: "New York là địa bàn của ta, ngươi biết mình đang nói cái gì không?"
Thẩm Đống nói: "Ta muốn giết một người, chắc không ai thoát được. Đó cũng là lý do tại sao người ở Hồng Kông không dám động thủ, chỉ dám bỏ tiền ra tìm ngươi giết ta."
Aix lạnh lùng nói: "Ta đây ngược lại rất muốn thử xem."
Thẩm Đống nói: "Aix tiên sinh, một cái tên mà thôi, ngươi cần gì phải mạo hiểm tính mạng không cần thiết để giữ bí mật này chứ?"
Aix nói: "Ta không có thói quen bán đứng người khác. Thẩm tiên sinh, ngươi phải biết đây chỉ là lần đầu tiên, lần sau ngươi không may mắn như vậy nữa đâu."
Thẩm Đống vươn tay ra, như làm ảo thuật, một khẩu súng lục xuất hiện trong tay hắn, họng súng chĩa thẳng vào Aix, nói: "Ngươi cho rằng ta có dám nổ súng hay không?"
Sắc mặt Aix đại biến, quay đầu nhìn Charles.
Đây là cuộc gặp gỡ do Charles sắp xếp, Thẩm Đống làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt hắn ta.
Charles bất mãn nói: "Thẩm, cất súng đi. Ngươi làm như vậy khiến mặt mũi ta không biết để đi đâu."
Thẩm Đống nói: "Xin lỗi, ngài Charles. Ta chỉ muốn biết kẻ đứng sau toàn bộ sự việc mà thôi, nếu ngài Aix không chịu nói, còn muốn phái người tiếp tục giết ta, vậy ta chỉ có thể xử lý hắn trước."
Charles có chút căm tức, nói: "Thẩm tiên sinh, bên ngoài có hơn hai mươi thủ hạ của Aix. Ngươi giết hắn rồi, chính mình cũng đừng hòng chạy thoát."
Tay trái Thẩm Đống nhoáng lên một cái, hai quả lựu đạn xuất hiện trên bàn, nói: "Có chúng đủ để ta chạy thoát rồi."
Nhìn thấy Thẩm Đống lúc thì lấy súng, lúc thì lấy lựu đạn ra, Charles suýt chút nữa tức chết.
Trước khi vào nhà hàng này, hắn ta đã cho người lục soát cơ thể Thẩm Đống và Aix.
Charles không hiểu Thẩm Đống mang mấy thứ này vào bằng cách nào.
Aix không hổ là một trong những thủ lĩnh của Mafia, tuy đối mặt với họng súng nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không chút thay đổi, nói: "Ta không tin ngươi dám nổ súng ở đây."
Trong mắt Thẩm Đống tràn đầy sát khí, mở chốt an toàn, nói: "Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi vẫn không chịu hé răng, ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục."
Aix đứng dậy, hai tay ấn lên bàn, đổ người về phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm họng súng Thẩm Đống, nói: "Ngươi dám."
Thẩm Đống không nói nhảm, nói: "3… 2…."
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Đống, tay cầm súng của hắn không nhúc nhích tý nào, Aix rốt cuộc không chịu nổi nữa, nói: "Là Hồng Hưng."
Sắc mặt Thẩm Đống đại biến, lạnh lùng nói: "Khốn kiếp, mẹ nó ngươi dám châm ngòi ly gián."
Aix nói: "Là Trần của Hồng Hưng gọi điện thoại tới cho ta, cái mạng này của ngươi đáng giá tám triệu đô la Mỹ. Thẩm, ta biết rất rõ quan hệ giữa Trần và Tưởng, hắn nhất định phải nhận được mệnh lệnh của Tưởng mới có thể làm như vậy. Về phần vì sao thủ lĩnh đứng đầu Hồng Hưng muốn giết ngươi, chuyện đó ta không rõ lắm."
Thẩm Đống hít sâu một hơi, cất súng và lựu đạn đi, rồi nói với Aix: "Đa tạ đã nói cho ta biết."
Charles lạnh lùng nói: "Thẩm, ngươi làm như vậy khiến người trung gian như ta rất mất mặt."
Thẩm Đống mỉm cười, nói: "Charles tiên sinh, ta chỉ cầm súng mô phỏng và lựu đạn mô phỏng hù dọa ngài Aix một chút mà thôi, chính hắn không biết nhìn hàng, không liên quan gì đến ngài cả."
Aix nói: "Ai biết ngươi nói thật hay giả?"
Thẩm Đống vui vẻ, lấy ra một khẩu súng đồ chơi và hai cái lựu đạn đồ chơi từ hệ thống rồi chơi ném cho Aix, nói: "Ba cái đồ chơi này giá trị hai trăm sáu mươi đô la Mỹ, ta mua vào hôm trước lúc đi dạo trung tâm thương mại."
Aix cầm lấy súng lục và lựu đạn lên, phát hiện đúng là đồ chơi, tức giận đến mặt mày tái mét, ném mạnh chúng xuống đất, cả giận nói: "Thẩm, chuyện này vẫn xong đâu."
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Là ngươi ngu, không liên quan gì đến ta cả."
"Cứ chờ rồi xem."
Aix đá ngã ghế tựa, sải bước nhanh chân đi ra ngoài.
Charles bất đắc dĩ nói: "Thẩm, ngươi đã hoàn toàn đắc tội Aix rồi. Ta khuyên ngươi nên mau chóng rời đi thì hơn."
Thẩm Đống gật đầu: "Cảm ơn ý tốt của ngài, ta biết rõ mình nên làm những gì."
Rời khỏi nhà hàng, sắc mặt Thẩm Đống trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tưởng Thiên Sinh muốn giết hắn, điều này đã nằm trong dự đoán của Thẩm Đống, chỉ là hắn không ngờ đối phương lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận