Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 405: Cái chết của Aix (2)

Chương 405: Cái chết của Aix (2)
Thẩm Đống vẫn dứt khoát nói: “Mũi tên đã lên dây rồi thì không thể thu lại được nữa, phải bắn thôi. Mua đi!”
Hơn hai mươi chuyên viên giao dịch chứng khoán đã bắt đầu hành động.
Trái tim của Âu Vịnh Ân đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu lần này thực sự không thành công thì sẽ chết mất.
Thu Đề chắp tay trước ngực, chân thành cầu xin thượng đế phù hộ.
Hai chỉ số lớn lại lần nữa tăng lên khoảng 1%, sau đó vẫn cứ dừng ở nơi đó, giống như bị người ta niệm chú bất động vậy.
Khoảng chừng mười phút sau, đường cong lại tiếp tục chuyển động.
Nhưng khác với lần trước, lần này, chỉ số DowJones và chỉ số NASDAQ lại giống như vận động viên nhảy cầu, lao dốc xuống với một tốc độ chóng mặt.
Cũng là năm phút, hai chỉ số lớn đã lần lượt giảm mạnh 16% và 12%.
Hạnh phúc đến quá mức đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đang theo dõi đều choáng váng ngơ ngác.
Thẩm Đống vỗ tay, cười lớn nói: “Ta đã đánh cược thắng rồi. Thị trường chứng khoán của Hải Đăng quốc sắp sụp đổ.”
Nghe được lời của Thẩm Đống nói, lúc này mọi người mới phục hồi lại tinh thần, cả đám đều cực kỳ kích động hưng phấn.
“Trời ạ, quá tuyệt vời.”
“Trái tim ta có chút không chịu nổi.”
“Lên rồi xuống chính là vài tỷ đô la Mỹ, đúng thật là hù chết người mà.”
......
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Vẻ mặt Tống Tử Hào rất phấn chấn, nói: “Đống ca, chúng ta đã kiếm lời được hơn bốn tỷ đô la Mỹ, ngươi có muốn rút một phần hay không?”
Thẩm Đống xua xua tay, nói: “Không cần sợ hãi. Nhìn từ những lần thị trường chứng khoán Hải Đăng quốc sụp đổ trong quá khứ thì mức độ sụt giảm lớn nhất có thể lên tới 50%. Mà mục tiêu giả thiết chúng ta đặt ra là 30%. Ha ha, ta tin chắc rằng trước giữa trưa ngày hôm nay, tất cả số cổ phiếu mà chúng ta mua khống đều có thể bán được hết.”
A Hoa lắc mạnh cánh tay, phấn khích hét to: “Mẹ nó, quá kích thích.”
Âu Vịnh Ân hô: “Nhìn kìa, lại sắp giảm nữa rồi.”
“Xoát”
Hai chỉ số lớn lại lần nữa giống như thác nước, đổ xuống với tốc độ rất nhanh.
“Giảm!”
“Giảm!”
“Giảm!”
“Giảm!”
Hơn hai mươi chuyên viên giao dịch chứng khoán nhịn không được mà hô lên.
Đám người A Hoa, Tống Tử Hào, Lý Hân Hân cũng hô lên theo.
Mỗi lần chỉ số giảm 1%, có nghĩa rằng Thẩm Đống có thể kiếm lời được 500 triệu đô la Mỹ.
Tốc độ kiếm tiền này còn nhanh hơn so với cướp ngân hàng gấp vô số lần.
Một tiếng sau, máy tính của các chuyên viên giao dịch chứng khoán đều lần lượt hiện lên thông báo kết thúc phiên giao dịch.
Nhìn đồng hồ, bây giờ cũng mới chỉ là 11 giờ 30 mà thôi.
Tống Tử Hào thống kê lại một chút, nhìn tiền lãi trong báo cáo, hắn ta kích động đến mức tay cũng run rẩy, nói: “Đống ca, tổng lợi nhuận mà chúng ta có được là 16,2 tỷ đô la Mỹ.”
“Mẹ kiếp!”
“Chúa tôi ơi.”
“Ai nói cho ta biết hơn 16 tỷ đô la Mỹ là bao nhiêu tiền được không?”
“Hơn 100 tỷ đô la Hồng Kông, mẹ nó còn là vốn lưu động nữa chứ, tính thanh khoản đủ để leo lên bảng xếp hạng top 10 đại gia giàu nhất đảo Hồng Kông.”
“Chúng ta thành công rồi.”
Mọi người đồng thanh hoan hô vui mừng.
Lý Hân Hân, Âu Vịnh Ân và Thu Đề ôm nhau, vô cùng vui sướng.
Ngay cả Thiên Dưỡng Sinh ngày thường luôn lạnh lùng, hôm nay trên mặt cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Thẩm Đống thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói có ký ức từ kiếp trước, nhưng hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn rằng liệu thế giới này có xảy ra thay đổi gì hay không.
Đặc biệt sự tăng vọt kéo dài trong năm phút khi vừa bắt đầu phiên giao dịch, chuyện đó không hề xảy ra trong kiếp trước.
Lúc ấy, tuy bề ngoài Thẩm Đống tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra thì hắn sắp suy sụp rồi.
Cũng may, tình hình vẫn như kiếp trước.
Thời gian tiếp theo, thị trường chứng khoán sẽ còn lao dốc, nhưng giảm với mức độ không quá lớn.
Một số cổ phiếu nổi bật ở Hải Đăng quốc sau này, bây giờ đều đang ở mức thấp nhất trên thị trường.
Sau mười năm nữa, mỗi một cổ phiếu này đều có thể tăng hơn mười mấy lần so với hiện tại. Thậm chí có cổ phiếu còn tăng vọt giá trị hơn gấp trăm lần.
Nếu lúc này Thẩm Đống mà không mua thì hắn quả thật là đồ ngốc.
Nhìn thấy Thẩm Đống vẫn bình tĩnh như cũ, A Hoa ngạc nhiên hỏi: “Đống ca, ngươi đã kiếm lời được hơn 16 tỷ đô la Mỹ, sao nhìn ngươi có vẻ không vui vậy?”
Những người khác nghe thế thì cũng nhìn về phía Thẩm Đống.
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Ta đương nhiên rất vui vẻ, chỉ là chúng ta còn có một chuyện rất quan trọng phải làm.”
A Hoa hỏi: “Là chuyện gì?”
Ánh mắt của Thẩm Đổng chợt thay đổi như chợt nhận ra gì đó, hắn nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của Đăng Tháp Quốc và toàn cầu, là phạm vi lớn nhất. Tầm một đến hai tháng, thị trường chứng khoán sẽ tiếp tục giảm xuống. A Hoa, nếu bản thân ngươi là tổng thống của Đăng Tháp Quốc thì ngươi sẽ làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận