Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 885: Ngươi dám uy hiếp ta ? (1)

Thẩm Đống cười ha ha nói: “Không ngờ ta lại nổi tiếng như thế. Đáng tiếc ta không phải là minh tinh giới giải trí, nếu không có lẽ ta đã là siêu sao ở châu Á Thái Bình Dương rồi.”
Nara Igawa nói: “Ta thật muốn được lĩnh giáo một chút về kungfu võ thuật truyền thống của các ngươi đấy.”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Chọn ngày chi bằng làm luôn trong hôm nay đi.”
Lý A Tề nhướng mày nói: “Thẩm tiên sinh, ngài đừng làm Igawa tiên sinh khó xử. Chỉ bằng đám lưu manh Inagawa kia, sao có thể là đối thủ của ngài được.”
Nara Igawa hừ lạnh một tiếng, nói: “Võ thuật của Đông Doanh chúng ta là đệ nhất thiên hạ, không sợ bất cứ một võ thuật nào khác hết.”
Thẩm Đống cười nói: “Chỉ nói suông thì làm được gì. Như vậy đi, tối nay hai bên chúng ta luận võ một hồi, chứng minh xem rốt cuộc thì võ thuật của ai mới thật sự là thiên hạ đệ nhất.”
Hà Hồng Thịnh thấy tình hình không ổn thì vội vàng nói: “Thẩm tiên sinh, mọi người đều là người làm ăn, cần gì phải vì chút hư danh này mà tốn công tốn sức chứ.”
Thẩm Đống nghiêm mặt lại, nói: “Ta đúng là người làm ăn, nhưng đồng thời cũng là một võ giả. Nếu không ta đã không thành lập nên võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi rồi. Võ thuật Đông Doanh chỉ là đồ đệ của võ thuật Hạ quốc chúng ta mà thôi, lại dám xưng thầy trước mặt sư phụ, múa rìu qua mắt thợ. Nếu ta không cho hắn một bài học, chẳng phải hắn sẽ nghĩ võ thuật Hạ quốc chúng ta không ra gì hay sao.”
Hà Hồng Thịnh nghe thế thì cũng không biết nói gì nữa.
Từ xưa đến nay, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Một khi dính dáng đến loại khí phách trong so đấu võ thuật như thế này, vậy chính là vấn đề sinh tử.
Ai cũng không thể ngăn cản được.
Nara Igawa nói: “Được, đợi chút nữa lên thuyền đánh bạc, chúng ta liền đánh bạc một hồi. Không biết Thẩm tiên sinh có mang theo tiền không?”
Thẩm Đống cười ha hả nói: “Vài tỷ đô la Mỹ vẫn phải có.”
Đổng Hán vỗ tay nói: “Nói như thế thì tối hôm nay, chúng ta không chỉ có thể nhìn được một màn đánh cược xuất sắc mà còn có thể được chứng kiến một trận so đấu võ thuật đỉnh cao rồi. Chuyện này thật đúng là vinh hạnh của thuyền đánh bạc chúng ta. A Thịnh, Thẩm tiên sinh, chúng ta lên thuyền đi.”
“Được.”
Hà Hồng Thịnh và Thẩm Đống đáp ứng một tiếng rồi đi vào thuyền đánh bạc.
Siêu du thuyền xa hoa này tên là “Tất Thắng”, có thể chứa được 3000 khách chơi đánh bạc trên thuyền, ăn nhậu chơi bời thoải mái, cung cấp đủ hết các thể loại hình thức đánh bạc cá cược.
Bởi vì du thuyền còn chưa đi đến vùng biển quốc tế, cho nên rất nhiều khách đánh bài còn đang hóng gió trên boong tàu.
Thời tiết trong buổi tối hôm nay khá tốt, gió nhẹ lướt qua mặt, mang theo hương vị đặc trưng của biển, rất sảng khoái.
Thẩm Đống hít sâu một hơi, giang hai tay ra nói: “Thật là thoải mái.”
Đổng Hán cười nói: “Thẩm tiên sinh, ngài cũng có thể mua một con siêu du thuyền, thỉnh thoảng dạo chơi trên biển.”
Thẩm Đống nói: “Thật ra ta cũng muốn như vậy, nhưng có người không muốn thế. Mấy hôm trước, biệt thự của ta bị người khác dùng tên lửa tấn công, suýt chút nữa là chôn sống cả nhà ta rồi. Nếu ta mua một du thuyền thì có lẽ không đến một tháng sẽ bị nuốt vào bụng cá mập mất.”
Hà Hồng Thịnh tò mò hỏi: “Thẩm tiên sinh, ngài điều tra là ai làm vậy?”
Thẩm Đống cũng không hề che giấu, nói: “Điều tra ra được, là tập đoàn tài chính Ưng Tương âm thầm chi viện cho lính đánh thuê Hùng Sư. Mẹ kiếp, đám Ưng Tương lão đó cả ngày gây rắc rối cho ta, ta phải cho bọn họ một bài học nhớ đời mới được.”
Ngay cả tập đoàn tài chính Ưng Tương cũng không để vào mắt, thật đúng là trâu bò.
Trong lòng mọi người thầm giơ một ngón tay cái cho Thẩm Đống.
“A Đống, cuối cùng ngươi cũng tới.”
Đi vào đại sảnh, Hàn Tân lập tức ra đón.
Thẩm Đống ôm hắn một chút, cười nói: “Tân ca, một thời gian lâu không gặp, sao ta có cảm giác ngươi béo hơn lúc trước không ít nhỉ.”
Hàn Tân nói: “Cả ngày ngoại trừ ăn ra thì chính là chơi, có thể không mập lên được sao?”
Nhìn thấy quan hệ giữa Thẩm Đống và Hàn Tân tốt như thế, ánh mắt Hà Hồng Thịnh chợt lóe, cuối cùng đã hiểu vì sao Thẩm Đống từ trước đến giờ luôn không có hứng thú đối với việc kinh doanh sòng bạc, nay lại đột nhiên đi vào Hào Giang.
Thẩm Đống kéo Hàn Tân đến một góc khuất, hỏi: “Có tin tức gì của Thập Tam Muội không?”
Hàn Tân lắc đầu nói: “Các huynh đệ Hồng Hưng đã tìm một ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì. Ngay cả việc cô ấy ở đảo Hồng Kông hay ở Hào Giang cũng không xác định được. A Đống, người bên cạnh ngươi chính là thần bài Cao Tiến đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận