Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 208: Đại luật sư Giản Áo Vĩ (1)

Chương 208: Đại luật sư Giản Áo Vĩ (1)
“Ngươi không đi hỗ trợ sao?” Âu Vịnh Ân hỏi.
Thẩm Đống cười nói: “Mỗi tháng ta trả lương cho bọn hắn ba bốn mươi vạn. Nếu ngay cả một đám râu ria kia mà cũng không xử lý sạch sẽ được thì cũng không khỏi quá mức thất vọng rồi.”
Âu Vịnh Ân thở dài và nói: “Thẩm Đống, chỉ cần ngươi không chết trẻ thì tương lai nhất định có thể trở thành một nhân vật ghê gớm.”
Thẩm Đống cười đáp: “Xin nhận lời tốt của ngươi.”
Khoảng ba phút sau, Phong Vu Tu ở bên ngoài nói: “Đống ca, đã xong rồi.”
“Đi thôi!”
Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân đi ra ngoài.
Nhìn thấy hơn ba mươi tên côn đồ đang ôm chân kêu rên đau đớn không ngừng, Thẩm Đống lắc đầu nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Người xưa quả là nói không sai mà.”
Phong Vu Tu nói: “Bọn họ là người của băng Hào Mã.”
Thẩm Đống gật đầu, quay đầu nhìn về phía một góc khuất và lớn tiếng hỏi: “Nếu đã tới thì sao không xuất hiện đi?”
Mọi người nghe thế thì đồng thời cùng nhìn qua đó.
Một người đàn ông có làn da ngăm đen, tay cầm súng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tay phải của Tiểu Trang cũng lật, một khẩu súng lục xuất hiện trong tay hắn ta.
Đám người Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh cùng Phong Vu Tu nhanh chóng đứng chắn trước người Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân.
Trong tay Phong Vu Tu cũng kẹp lấy phi tiêu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.
Chỉ cần hắn ta dám nhúc nhích một chút thì phi tiêu này sẽ lập tức cắm vào cổ họng tên đó.
Thẩm Đống kéo Âu Vịnh Ân ra sau lưng, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh ung dung, hỏi: “Nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn ngươi chính là A Vũ – người đã giết thanh tra Hoàng Chí Thành giúp Hào Mã đúng không?”
Người đàn ông cẩn thận liếc nhìn Tiểu Trang và Phong Vu Tu, nói: “Ngươi biết ta sao?”
Thẩm Đống cười đáp: “Ta đoán. Đã giết cảnh sát mà còn dám ở lại đảo Hồng Kông thì xem ra ngươi cũng can đảm đấy. Chỉ là 30 triệu này không dễ lấy lắm đâu, nói không chừng ngươi không những không lấy được tiền mà còn để lại mạng ở đây nữa đó.”
A Vũ cất súng đi và nói: “Cho nên ta quyết định sẽ giết Hàn Sâm. Thẩm tiên sinh, nếu ta giết bọn họ thì ngươi thật sự sẽ cho ta 20 triệu sao?”
Thẩm Đống bình tĩnh đáp: “Ta là thương nhân tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ làm chuyện chi tiền giết người. Nhưng mà ta có nghe nói đến một người như vậy, cũng rất uy tín. 20 triệu đối với hắn mà nói thì không hề đáng kể.”
A Vũ nói: “Ngươi thật đúng là rất cẩn thận.”
Thẩm Đống cười nói: “Lăn lộn trong chốn giang hồ này thì không bao giờ được phạm sai lầm. Những người này là thuộc hạ của ngươi sao?”
A Vũ lắc đầu: “Bọn họ là thuộc hạ của Hồ Khôn. Thẩm tiên sinh, nếu không còn chuyện gì khác thì ta đi đây.”
Hắn ta thoáng liếc nhìn Tiểu Trang và Phong Vu Tu.
Thẩm Đống nói: “Đi thôi. Sau này chỉ cần là người của ta thì mong Vũ huynh có thể cho chút mặt mũi.”
A Vũ: “Ta yêu tiền nhưng càng yêu mạng hơn. Người của ngươi, dù có cho ta bao nhiêu tiền đi nữa thì ta cũng sẽ không đụng vào.”
Bốn cao thủ bên cạnh Thẩm Đống, mỗi một người đều vô cùng lợi hại.
Trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không A Vũ sẽ không chạm vào điểm mấu chốt của Thẩm Đống.
Thẩm Đống cười nói: “Vậy cảm ơn.”
Sau khi A Vũ rời đi, Âu Vịnh Ân thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Thẩm Đống, cuộc sống của ngươi thật đúng là muôn màu muôn vẻ.”
Lúc nãy khi đối mặt với nguy hiểm, Thẩm Đống kéo Âu Vịnh Ân ra sau lưng để bảo vệ, điều này đã khiến cho trái tim của Âu Vịnh Ân hơi rung động.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha nuôi ra thì chưa từng có ai đối xử với cô tốt như vậy.
Thẩm Đống cười nói: “Có thể là do ta quá đẹp trai nên khiến cho nhiều người ghen tị.”
“Phì.”
Âu Vịnh Ân đánh nhẹ vào vai Thẩm Đống, không nhịn được mà bật cười, nói: “Ngươi có thể đừng mặt dày như thế được không?”
Dường như cảm thấy hành động của mình như đang làm nũng, sau khi Âu Vịnh Ân nói xong thì gương mặt cô khẽ ửng hồng.
Thẩm Đống nói: “Trong cuộc sống cũng cần tô điểm thêm chút hài hước chứ, nếu không thì thật nhàm chán làm sao. Âu tiểu thư, mời lên xe, ta đưa ngươi về.”
Nửa tiếng sau, Thẩm Đống đưa Âu Vịnh Ân đến công ty.
Nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, đột nhiên trong lòng Âu Vịnh Ân cảm thấy không muốn xa rời.
Hôm nay cô đi theo Thẩm Đống, nhìn thấy tất cả mọi chuyện, khiến cho Âu Vịnh Ân cảm thấy vô cùng kích thích.
Sát thủ, đấu súng, đánh nhau, những thứ mà Âu Vịnh Ân chỉ có thể thấy trong phim ảnh, bây giờ lại được tận mắt chứng kiến đã tạo nên những làn sóng lớn trong lòng cô.
Đặc biệt là khi biểu hiện dũng cảm của Thẩm Đống càng khiến cho Âu Vịnh Ân có ấn tượng rất sâu sắc.
Âu Vịnh Ân nhận thấy bản thân giống như đã nảy sinh tình cảm rất mãnh liệt với Thẩm Đống, điều này khiến cho cô thấy hoảng loạn bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận