Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 301: Lại lập bẫy (2)

Chương 301: Lại lập bẫy (2)
"Chết không toàn thây?"
Tổng cộng bốn chữ, Thẩm Đống đọc từng chữ một.
Mỗi lần đọc một chữ, sát khí trên người hắn lại tăng thêm một phần.
Đến chữ thứ tư, ánh mắt Thẩm Đống trở nên vô cùng lạnh lùng, khí thế cường đại giống như sóng lớn mãnh liệt khuếch tán ra ngoài.
Giờ khắc này, không khí xung quanh dường như bị ngưng đọng lại.
Chu Mẫn Tuệ và Triệu Nhã Trí bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Vừa mới nãy hai người còn cảm thấy Thẩm Đống anh tuấn, phóng khoáng, khí độ bất phàm, không giống lão đại xã hội đen miệng đầy ô ngôn uế ngữ chút nào.
Nhưng bây giờ họ đã tin.
Khí thế của Thẩm Đống quá mạnh, đôi mắt lạnh như băng cùng sát khí ngập trời làm cho người ta không nhịn được kinh hồn bạt vía.
Đừng nói hai người phụ nữ, ngay cả từng đồ đệ sau lưng Vương Triết cũng bị dọa không nhẹ.
Sắc mặt Vương Triết càng tối hơn.
Mẹ nó, hình như lần này mình đá trúng tấm sắt rồi.
Về phần Tào Nguyên Nguyên, hắn ta bị dạo sắp bị tè cả ra quần.
Ánh mắt Thẩm Đống sắc bén như dao.
Tào Nguyên Nguyên bây giờ chỉ là một cậu ấm đời thứ hai có chút tiền, chẳng phải những viên chứ Ủy ban phòng chóng tham nhũng trưởng thành, làm sao có thể chống đỡ được ánh nhìn chăm chú của Thẩm Đống.
Thẩm Đống vỗ vỗ mặt hắn ta, nói: "Tôi không biết tương lai mình có chết không toàn thây hay không, điều duy nhất tôi biết là hiện tại cậu nhất định sẽ chết không toàn thây. A Sinh, bỏ nó vào thùng xi măng cho cá mập ăn.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, nói: "Vâng, Đống ca.
Tào Nguyên Nguyên bị dọa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tê liệt trên mặt đất, cầu khẩn nói: "Đống ca, ta không dám, ta không dám nữa, xin ngài tha thứ cho ta."
Thẩm Đống cười lạnh nói: "Tha cho ngươi thế nào?"
Tào Nguyên Nguyên nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Cha ta có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền."
Thẩm Đống gật đầu nói: "Ngươi đúng là con trai ngoan của cha mình. Tào tiên sinh, ta là một người làm ăn đàng hoàng, vừa rồi chỉ hù dọa ngươi một chút thôi, ta không làm chuyện phạm pháp. Nhưng ta hy vọng sau này ngươi đừng quấy rầy Vịnh Ân nữa. Mỹ nữ ở Hồng Kông nhiều như vậy, ngươi có thể đuổi theo những người khác, cần gì phải treo cổ trên một cái cây chứ. Ngươi nói có đúng không?"
Tào Nguyên Nguyên vội vàng nói: "Vâng."
Thẩm Đống đỡ hắn ta dậy, ôn hòa hỏi: "Ngươi còn chuyện gì không?"
Tào Nguyên Nguyên nói, "Không có."
Thẩm Đống nói: "Nếu không có việc gì, vậy ngươi đi được rồi."
Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh tránh qua một bên, Tào Nguyên Nguyên vội vàng đứng lên, chạy nhanh như chớp.
Thẩm Đống nhìn Vương Triết cười nói: "Vương sư phụ, thật xin lỗi, Tào Nguyên Nguyên chắc chắn sẽ không để ngươi thuê võ quán miễn phí."
Vương Triết trầm giọng nói: "Đó cũng là chuyện không có cách nào. Có điều, nên đánh vẫn phải đánh. Thẩm tiên sinh, lần này là dùng võ kết bạn thực sự, xin chỉ giáo."
Thẩm Đống nói: "Bình thường ta không luận võ với người khác. Nếu nhất định phải đấu, vậy phải đặt cược."
Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh vừa nghe, lập tức hiểu Thẩm Đống lại muốn gài bẫy Vương Triết.
Trước đó có Tiểu Trang, sau đó có Hạ Hầu Vũ, đều là bị hắn dùng chiêu này giải quyết.
Bây giờ đến lượt Vương Triết.
Vương Triết hỏi: "Có ý gì?"
Thẩm Đống vươn một ngón tay, nói: "Một quyền. Ngươi chỉ cần có thể cứng rắn tiếp một quyền của ta mà không lùi một bước, coi như ngươi thắng. Ta cho ngươi một triệu, giúp ngươi giải quyết vấn đề võ quán. Nếu như ngay cả một quyền ngươi cũng không tiếp được, vậy thì ngươi phải làm việc dưới trướng ta, mười năm sau ta sẽ trả lại tự do cho ngươi."
Hai mắt Vương Triết sáng ngời, không chút do dự nói: "Ta cược."
Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh đều dùng ánh mắt như kẻ ngốc nhìn về phía Vương Triết.
Cứng rắn nhận một quyền của Thẩm Đống mà không lùi dù chỉ một bước, cho dù là quyền vương mạnh nhất thế giới cũng không được, chớ nói chi là hắn ta chỉ là kẻ gọi là "Ưng Trảo Vương".
Lý Kiệt nhẹ giọng nói: "Một cao thủ công phu lại bị Đống ca lừa nữa rồi."
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, nói: "Xem ra tên ngốc này cũng không biết sự lợi hại của Đống ca."
Thẩm Đống tai thính mắt tinh, liếc Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh một cái.
Hai người lập tức ngừng nói chuyện.
Thẩm Đống ôm quyền hướng Vương Triết, nói: "Vương sư phụ, mời."
"Mời."
Vương Triết lập tức ra vẻ, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Thẩm Đống.
"Ta tới đây."
Thẩm Đống quát khẽ một tiếng, nhanh như chớp bước ra năm bước, vọt tới trước mặt Vương Triết.
Sau đó tung một chiêu Hình Ý Băng Quyền đánh ra ngoài.
Năm ngón tay Vương Triết hiện lên móng vuốt ưng, muốn nắm chặt tay Thẩm Đống.
Đáng tiếc, trước sức mạnh dời non lấp bể của Thẩm Đống, Vương Triết làm sao có thể chống đỡ được.
"Rầm!"
Quyền chưởng giao nhau, thân thể Vương Triết hơn một trăm bảy mươi cân giống như một con diều đứt dây, bay ra xa năm mét, nặng nề ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận