Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 227: Thái độ của cảnh sát (1)

Chương 227: Thái độ của cảnh sát (1)
Vừa dứt lời thì chuông điện thoại của hắn vang lên.
“A Đống, ta là Hàn Tân, ngươi nhận được thông báo của Tưởng tiên sinh chưa?”
“Nhận được rồi. Tân ca, ngươi muốn giúp Thập Tam Muội đúng không?”
”Đúng thế, Tưởng tiên sinh đào cái hố này, ta không né được rồi. Vì Thập Tam Muội nên ta cần phải nhảy xuống đó. A Đống, trận chiến này sẽ rất khó khăn, ngươi không đến thì ta có thể hiểu được. Dù sao ngươi cũng có địa bàn cần bảo vệ.”
Thẩm Đống cười nói: “Vốn dĩ ta đã định từ bỏ sáu con phố ở Vượng Giác rồi, bây giờ thấy các ngươi muốn tử thủ thì ta cũng chỉ có thể liều mạng theo thôi. Yên tâm, ta sẽ dẫn người đến dốc hết sức bảo vệ Vượng Giác, giúp các ngươi giảm bớt áp lực. Nếu không thủ được thì ta sẽ rút lui về Phố Portland. Chúng ta sẽ tập hợp binh lực lại và đấu với bọn họ một trận.”
Hàn Tân vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá. Đúng là trong hoạn nạn mới thấy chân tình. A Đống, ta đại diện cho Thập Tam Muội cảm ơn ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Nên vậy mà.”
Cúp điện thoại, Thẩm Đống đứng dậy và nói: “Đã đến lúc rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi. Phi Cơ, bảo các huynh đệ chia thành từng nhóm, lặng lẽ lẻn vào Thiển Thủy Loan. Nghe nói Phi Tử Bình cũng định tham gia vào cuộc chiến tấn công Du Tiêm Vượng. Cho nên ngươi phải đảm bảo rằng sẽ cướp được toàn bộ địa bàn của hắn ta trước 10 giờ để buộc hắn ta quay về. Đây cũng coi như là giảm bớt áp lực cho chúng ta.”
Phi Cơ gật đầu, nói: “Đống ca yên tâm, vào sáng ngày mai, ta đảm bảo sẽ khiến cho Nguyên Lãng chỉ thuần một màu.”
Thẩm Đống cười nói: “Trông cậy vào ngươi.”
Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến!
Dấu hiệu của cơn bão đã hiện diện trên chốn giang hồ ở đảo Hồng Kông này.
Sở cảnh sát Du Tiêm Vượng.
Thanh tra cấp cao Lý Văn Bân liếc nhìn mọi người trong tổ chống xã hội đen với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tối hôm nay rất ồn ào. Tình báo ngầm cho biết Đông Tinh, Hồng Thái và Trung Nghĩa Tín, ba xã đoàn này chuẩn bị liên thủ lại để đánh chiếm địa bàn mà Hồng Hưng sở hữu ở Du Tiêm Vượng, số người tham gia trận chiến rất có thể lên đến hai vạn người. Tôi và đồng nghiệp từ các tổ chống xã hội đen ở sở cảnh sát khác sẽ dẫn theo khoảng hai ngàn huynh đệ tiến đến chi viện. Hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, đảm bảo những tên xã hội đen kia sẽ không làm tổn thương đến bất cứ một người dân Hồng Kông nào.”
Lý Khải Xương nhíu mày nói: “Lý tiên sinh, có nên mời vài vị long đầu của ba xã đoàn kia uống trà hay không?”
Lý Văn Bân đáp: “Đã phái người đi mời rồi. Nhiều nhất là nửa tiếng nữa thì họ sẽ đến.”
Trợ lý của cảnh sát trưởng ở Du Tiêm Vượng - Lạc Trí Huy hỏi: “Lý tiên sinh, cấp trên có ý gì không?”
Lý Văn Bân nói: “Mọi chuyện làm như cũ, kệ bọn họ muốn đánh thế nào thì đánh. Thời gian từ 11 giờ tối đến 4 giờ sáng.”
Trương Sùng Bang nhíu mày: “Không thể bắt đám côn đồ kia về được sao?”
Lý Văn Bân liếc nhìn hắn ta, nói: “Đương nhiên là có thể. Nhưng với điều kiện tiên quyết là nhà giam có đủ chỗ chứa.”
Trương Sùng Bang cũng cạn lời.
Nửa tiếng sau, trong phòng hội nghị, Lý Văn Bân gặp được lão đại của bốn xã đoàn lớn: Tưởng Thiên Sinh, Mi thúc, Lạc Đà và Liên Hạo Long.
“Bốn vị, trận chiến này có thể không đánh được không?” Lý Văn Bân hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Tưởng Thiên Sinh lập tức trả lời: “Lý tiên sinh, Hồng Hưng chúng ta không muốn đánh.”
Mi thúc cười lạnh nói: “Chỉ cần ngươi chịu nhường toàn bộ địa bàn của Hàn Sâm ra đây thì ba phía chúng ta sẽ dừng tay ngay.”
Tưởng Thiên Sinh tức giận đến mức bật cười, nói: “Mi thúc, đây đâu phải là ngày đầu tiên ngươi bước vào chốn giang hồ này, sao có thể thốt ra câu ngu xuẩn như thế được? Hồng Hưng nếu chỉ vì bị các ngươi hù dọa một chút mà nhường địa bàn ra thì sau này Hồng Hưng chúng ta còn mặt mũi nào để đặt chân trên đảo Hồng Kông này nữa?”
Lạc Đà nói: “Vậy thì đánh cho đến khi các ngươi nhận thua mới thôi.”
Tưởng Thiên Sinh khoanh tay nói: “Thế ta sẽ rửa mắt mong chờ.”
“Rầm.”
Lý Văn Bân đập bàn, tức giận nói: “Nói xong chưa? Đây là sở cảnh sát, không phải nơi để các ngươi có thể khiêu khích nhau lung tung.”
Liên Hạo Long vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra nói:
”Lý tiên sinh, mũi tên đã lên dây thì không thể không bắn. Dù ngươi có muốn đem chúng ta bắt giam lại cũng vô dụng, bọn họ vẫn sẽ đánh thôi.”
Lý Văn Bân nói: “Vậy thì bắt toàn bộ đám trùm sò các ngươi lại.”
Liên Hạo Long đáp: “Sau đó thì sao? Nhiều nhất là 48 giờ ngươi cũng phải thả chúng ta ra thôi.”
Mi thúc nói: “Lý tiên sinh, luật sư của ta sắp đến rồi. Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi, mọi người đều hiểu quy củ mà.”
P/s : cầu kim phiếu
Bạn cần đăng nhập để bình luận