Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 916: Có tiền dễ nói chuyện

“Anwar tiên sinh, ta không biết đoàn lính đánh thuê Hùng Sư đã cho quý chính phủ bao nhiêu lợi ích mà các ngươi đồng ý để chúng nắm giữ địa bàn 100 km này? Nếu như có thể đàm phán, chúng ta đảm bảo sẽ cho các ngươi hơn số đó.”
Dứt lời, Trần Huy lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra, để trước mặt Anwar.
Anwar cầm lấy chi phiếu, liếc nhìn một cái, con số trên đó khiến hắn ta sáng mắt lên như đèn pha ô tô.
Trần Huy biết đạo lý có tiền có thể sai ma khiến quỷ, cười nói: “Anwar tiên sinh, chúng ta đảm bảo sẽ không gây chuyện ở Malay, chỉ cần một nơi để dừng chân thôi.”
Anwar biết đâu có dễ lấy được tiền như thế nên trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta có thể nói qua tình hình với Mahmud tiên sinh không.”
Trần Huy vui vẻ nói: “Quá tốt rồi. Hy vọng ta có cơ hội gặp được Mahmud tiên sinh.”
Anwar nói: “Sau khi về ta sẽ cố gắng sắp xếp. Nước Hạ có câu ‘vô công bất thụ lộc’. Tờ chi phiếu này ngài hãy lấy lại đi.”
Trần Huy cười ha ha nói: “Anwar tiên sinh, đây chỉ là quà gặp mặt thôi, ngài cứ nhận lấy. Không cần biết mọi chuyện có thành công hay không, ta chỉ hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè trong âm thầm. Đương nhiên nếu chúng ta có thể lấy được chỗ này làm nơi nghỉ chân, quà cảm ơn chắc chắn sẽ nhiều hơn.”
Anwar nghe thấy vậy thì lập tức cầm lấy chi phiếu, nói: “Nếu ta từ chối thì đúng là không phải phép. Trần tiên sinh, ngài để lại cho ta phương thức liên lạc để tiện liên lạc.”
Trần Huy nói: “Không thành vấn đề.”
Sau khi trao đổi số điện thoại, Anwar thoả mãn rời đi.
Thiên Dưỡng Sinh nói: “A Huy, ngươi thấy chính phủ Malay có đồng ý cho chúng ta ở lại đây không?”
Trần Huy cười nói: “Anwar rất vui vẻ nhận tiền, điều này cho thấy chuyện này dễ giải quyết.”
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu nói: “Hy vọng có thể nhận được tin tốt.”
12 giờ trưa, Trần Huy đến chính quyền đảo Gary, nhìn thấy đảo chỉ Mahmud.
Mahmud năm nay 48 tuổi, ánh mắt nhạy bén, vẻ mặt hoà nhã, có quan hệ thân thiết với lãnh đạo cấp cao của chính phủ Malay.
Hắn ta đánh giá Trần Huy rồi nói: “Người nước Hạ các ngươi muốn ra tay với Malay chúng ta sao?”
Tiếng Hạ chuẩn phổ thông, giọng nói có ngữ điệu của Yến Đô.
Trần Huy đã đọc qua tư liệu về Mahmud nên biết hắn ta từng du học ở Yến Đô, mỉm cười nói: “Mahmud tiên sinh, chúng ta là lính đánh thuê, khồn phải quân đội chính quy của nước Hạ. Ngài nên hiểu nước Hạ chưa bao giờ có suy nghĩ muốn xưng vương xưng bá, lính đánh thuê Long Đằng chúng ta cũng thế.”
“Tại sao lại chọn ở đây?”
“Chúng ta có thù oán với lính đánh thuê Hùng Sư.”
“Là do họ tập kích biệt thự của Thẩm tiên sinh sao?”
“Mahmud tiên sinh cập nhật thông tin rất nhanh nhạy. Đúng vậy, chúng tôi đến từ tập đoàn vệ sĩ Đằng Phi của Thẩm tiên sinh. Lính đánh thuê Hùng Sư đã suýt nữa nổ chết Thẩm tiên sinh 2 lần liên tiếp, điều này khiến cả công ty vệ sĩ Đằng Phi chúng ta tức giận, nên mới đến đây báo thù.”
“Nếu ta không đồng ý cho các ngươi ở đây lập tổng căn cứ thì các ngươi sẽ làm gì?”
“Lập tức rời khỏi, không kỳ kèo.”
“Nếu ta đồng ý cho các ngươi tiếp quản địa bàn của lính đánh thuê Hùng Sư, ta có thể nhận được lợi gì?”
“Tiền tài và sự bảo vệ về mặt quấn sự. Lính đánh thuê Long Đằng chúng ta có mấy bộ phận, gộp lại có khoảng 2 mấy vạn người, thực lực chắc chắn mạnh hơn lính đánh thuê Hùng Sư. Nếu Mahmud tiên sinh yêu cầu, chúng ta có thể dốc hết sức ủng hộ ngài.”
“Ngươi biết chi phí hàng năm của lính đánh thuê Hùng Sư như thế nào không?”
“Đây là bí mật, chúng ta cũng không rõ.”
“Mỗi năm 2 vạn đô la Mỹ.”
Trần Huy nghe vậy liền rơi vào trầm tư.
Mahmud tiên sinh nói: “Các ngươi không nỡ?”
Trần Huy không nói gì, chỉ lấy hai tờ chi phiếu để lên bàn làm việc của Mahmud tiên sinh, nói: “Tiên sinh, chúng ta đồng ý thanh toán 5 năm một lần, đồng thời hàng năm cho ngài 8 triệu đô la Mỹ làm phí cảm ơn, mong ngài có thể làm việc dễ dàng hơn.”
Mahmud cầm lấy tờ chi phiếu, một tờ là 100 triệu đô la Mỹ, một tấm là 8 triệu đô la Mỹ, cười ha ha nói: “Không hổ là doanh nhân đứng đầu Hồng Kông, ra tay rất hào phóng.”
Trần Huy nói: “Đây là tâm ý của ông chủ chúng ta.”
Mahmud gật đầu nói: “Ta cảm nhận được thành ý của Thẩm tiên sinh. Được rồi, ta sẽ lập tức cho ngươi soạn hợp đồng, chúng ta sẽ ký ngay trong hôm nay.”
Trần Huy nói: “Cảm ơn Mahmud tiên sinh.”
Một tiếng sau, Trần Huy cầm hợp đồng ra về, rời khỏi chính quyền đảo Gary.
Lúc rời đi, Trần Huy kín đáo đưa cho Anwar chi phiếu 100 vạn đô la Mỹ làm phí dẫn đường, nói: “Anwar tiên sinh, cảm ơn.”
Anwar cúi đầu nhìn con số trên tấm chi phiếu, lập tực đút vào túi, nở nụ cười nói: “Không cần khách khí.”
Trên đường về, Trần Huy báo cáo tình hình với Thẩm Đống.
Thẩm Đống ngạc nhiên nói: “Thuận lợi vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận