Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 838: Hải Đường trúng đạn

Thẩm Đống: "Nghe có vẻ đúng, nếu ngươi không đến Hong Kong thì bọn họ sẽ không giết Mitsui. Bởi vì nếu hắn chết đi, có thể ngươi chỉ phái người đến Hong Kong để gây rối cho ta chứ không liều mạng để đến đây."
Mitsui Yosuke: "Ta đang trên đường đến sân bay Quốc tế Nhật Bản. Ngài Thẩm, hy vọng ngài sẽ không gạt ta."
Thẩm Đống: "Với ta, của con trai ngươi không đáng một xu. Nhưng mạng sống của em trai ta thì rất quan trọng. À, Fujitani là người báo cáo cho ngươi về chuyện Mitsu li bị bắt cóc đúng không? Chiều nay, ta đã đến gặp hắn ta và Mitsui. Có thể nói, có lẽ hắn ta chính là người đứng sau vụ bắt cóc em ta và con trai ngươi."
Mitsui Yosuke: "Ngươi có bằng chứng không?"
Thẩm Đống: "Không có, trực giác thôi. Nhưng chính thứ trực giác ấy đã giúp ta tránh khỏi cửa tử không biết bao nhiêu lần, nhờ đó mới sống được đến nay."
Mitsui Yosuke: "Hiểu rồi. Hy vọng bọn họ sẽ ổn."
Lúc Thẩm Đống nói chuyện với Yosuke, Hải Đường vẫn luôn ngồi bên cạnh.
Em trai của cô đang bị bắt cóc thì sao cô có thể ngủ yên được.
"Thật sự không phải Mitsui Yosuke sao?" Hải Đường hỏi.
Thẩm Đống vỗ vai Hải Đường: "Không phải. Nếu phải thì hắn đã không gọi cuộc thứ hai cho ta."
Hải Đường tựa vào lòng Thẩm Đống: "Ta hơi lo."
Thẩm Đống nói: "Yên tâm. Chỉ cần tiền chưa đến tay thì bọn chúng sẽ không làm gì A Viễn. Ngủ một giấc đi, mai mới quan trọng."
Hải Đường ậm ờ và nhắm mắt lại.
9 giờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Đống nhận được cuộc điện thoại của bọn bắt cóc.
"Ngài Thẩm, 2 tỷ USD đã sẵn sàng chưa?"
"Bớt nói nhảm đi, giao dịch ở đâu? Ta mang tiền đến ngay."
"Phiền ngài bảo cô Hải Đường đưa đến. Võ công của ngài quá mạnh, bọn ta không dám tới gần."
"Ta muốn nghe giọng A Viễn. Dù sao cũng là 2 tỷ USD, ta không muốn ném tiền qua cửa sổ."
Tên bắt cóc cũng đã dự đoán được yêu cầu này của Thẩm Đống: "Đưa số cho ta, đến khi giao dịch xong, ta sẽ để cô Hải Đường nghe giọng của thằng nhóc."
Thẩm Đống chế nhạo: "Các người cẩn trọng quá rồi. Ta cảnh cáo cho các người biết, ta đã đưa tiền mà vẫn không chịu thả người ra thì ga hứa các ngươi sẽ chết thảm hơn bao giờ hết."
Bọn bắt cóc: "Cứ yên tâm, bọn ta rất uy tín. Hãy nhớ kỹ, chỉ một mình cô Hải Đường đến đưa tiền."
Sau khi đưa thông tin liên lạc cho đối phương, Thẩm Đống đã cúp máy và nhìn sang Hải Đường, cô đang trong tâm thế chuẩn bị: "Đúng là họ muốn để ngươi đi."
Hải Đường cầm chiếc vali chứa 2 tỷ USD và nói: "Ta sẽ đi."
Ba người Lý Hân Hân đồng thanh: "Hải Đường, ngươi phải cẩn thận đấy."
Hải Đường gật đầu và bước ra khỏi biệt thự.
Đúng mười lăm phút sau, bọn chúng lại gọi đến.
"Cô Hải Đường, nếu còn nghĩ đến em trai mình thì nhanh chóng bảo lũ cớm đằng sau phắn đi."
Hải Đường nhìn qua gương chiếu hậu, phía sau đúng là có một chiếc xe màu đỏ đang bám đuôi cô: "Xin lỗi, ta không ngờ cảnh sát sẽ đi theo ta. Ta sẽ kêu bọn họ đi ngay."
Hải Đường đỗ xe bên đường và nhìn về phía chiếc xe đỏ kia bằng ánh mắt sắc lạnh.
"Mẹ nó, bị phát hiện rồi."
Trần Gia Câu ngồi trong xe chửi rủa.
"Làm gì đây ông chủ?"
"Làm gì là làm gì? Đến chào hỏi đi."
Chiếc xe màu đỏ đến đỗ bên cạnh xe Hải Đường, Trần Gia Câu hạ cửa xe xuống: "Cô Hải Đường, trùng hợp ghê, xe cô bị hỏng à?"
Hải Đường: "Ngài Trần, ngươi đã bị bọn cướp phát hiện. Nếu ngươi còn nghĩ đến mạng sống của em trai ta thì ta xin ngươi đừng theo dõi nữa được không?"
Trần Gia Câu mím môi: "Ta đang trên đường đến sở cảnh sát."
Hải Đường: "Cảnh sát Trần, bọn bắt cóc này không đơn giản, hy vọng ngươi sẽ không đùa giỡn với tính mạng của em trai ta."
Vừa dứt lời thì Hải Đường cũng bước lên xe rời đi.
"Ông chủ, đi theo nữa không?"
"Theo cái đéo."
Trần Gia Câu nổi cáu: "Nếu bọn bắt cóc phá vỡ thoả thuận và giết con tin thì chẳng phải chúng ta sẽ chịu hết tội sao? Thôi, về sở đi."
Sau khi xe cảnh sát rời đi, bọn bắt cóc lại gọi cho Hải Đường.
"Cô Hải Đường, cô làm rất tốt. Hẹn gặp cô ở cổng khu mua sắm Hải Tinh."
"Được, ta biết rồi."
Nửa tiếng sau, Hải Đường đã dừng trước khu mua sắm Hải Tinh.
Chẳng mấy chốc, điện thoại của cô lại reo lên.
"Ta tới rồi, ngươi ở đâu?"
"Ngươi đem tiền đến và ngồi chéo ở hàng ghế đối diện, sẽ có người đến lấy."
"A Viễn đâu? Ta muốn nghe giọng hắn."
"Được thôi, A Viễn đến nói chuyện với chị này."
Giọng của A Viễn truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Chị, cứu em với."
Mới nói được bốn chữ thì bọn bắt cóc đã giật điện thoại lại.
"Cô Hải Đường yên tâm, em trai của cô vẫn ổn."
Hải Đường hít một hơi thật sâu và nói: "Ta xuốmg xe chờ người của ngươi rồi."
Hải Đường ôm vali mà ngồi chờ ở hàng ghế dài.
Khoảng chừng mười phút sau, một tên vô gia cư ăn mặc rách rưới và đi khập khiễng đến chỗ Hải Đường.
Hải Đường nhanh chóng để mắt đến hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận