Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 112: Thu phục (1)

Chương 112: Thu phục (1)
“Ngươi luyện có phải không chính là Hình Ý?" Phong Vũ Tú phục hồi tinh thần lại, trầm giọng hỏi.
Thẩm Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Vu Tu nói: “Ngươi so với ta mạnh hơn rất nhiều, ta thua tâm phục khẩu phục.”
“Phục cái con mẹ ngươi.” Lạc Đà hung hãn đi tới trước mặt Phong Vu Tu, chỉ vào mũi của hắn, mắngi: "Ngươi con mẹ nó có phải bị Thẩm Đống hối lộ? Hắn cho ngươi bao nhiêu tiền để đánh quyền giả?"
Phong Vu Tu cau mày nói: "Ta không có lấy tiền."
Lạc Đà nói: "Còn dám nguỵ biện. Phong Vu Tu, con mẹ nó ngươi hại ta thua 20 triệu. Món nợ này, Đông tinh nhất định sẽ tính với ngươi. Đúng rồi, bây giờ ta lấy tư cách là long đầu Đông Tinh nói với ngươi, ngươi đã bị trục xuất khỏi Đông Tinh. Tốt nhất là sau này ngươi không để ta nhìn thấy, nếu không thì, ta thấy ngươi một lần chém ngươi một lần"
Thẩm Đống cười nói: "Lạc tiên sinh, ngươi oan uổng người tốt rồi. Hôm nay ta mới gặp được Phong tiên sinh."
La Đà khịt mũi nói: "A Đống, ngươi đừng quá đắc ý, chúng ta ngày sau còn dài."
Ba trận quyền anh thua toàn bộ, Lạc Đà nào còn mặt mũi ở lại đây.
Sau khi lưu lại vài câu hung ác, hắn ta liền dẫn thủ hạ của mình rời đi.
Phong Vu Tu cau mày nói: "Ta không lấy tiền."
Thẩm Đống nói: "Hắn biết."
Phong Vu Tu nói: "Vậy tại sao hắn còn muốn oan uổng ta?"
Thẩm Đống giải thích: "Lý do rất đơn giản. Lạc Đà thua trận quyền anh, cần tìm một kẻ thế mạng để giảm bớt trách nhiệm, bảo vệ thể diện của mình, Ô Nha cùng Khả Nhạc đều không phù hợp, chỉ có ngươi là phù hợp nhất."
Phong Vu Tu gật đầu nói: "Tôi hiểu rõ."
“Ngươi không hiểu.”
Thẩm Đống trầm giọng nói: “Ngươi thua trận quyền anh này, Đông Tinh sau này nhất định sẽ không buông tha ngươi, những lão đại thua tiền đồng dạng đó cũng sẽ không buông tha ngươi. Nếu ngươi không có người chống lưng, ngươi cùng vợ nhất định sẽ chết."
Hàn Bân nói: “Không sai. Phong Vu Tu, không bằng ngươi đi theo ta, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho vợ ngươi vào viện dưỡng lão tốt nhất ở Hồng Kông."
Thẩm Đống tức giận nói: "Tân ca, thói quen cướp người, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên thay đổi đi."
Thập Tam Muội phụ hoạ: "Đúng vậy. A Tu, ngươi cứ đi với ta đi. Ta đảm bảo những gì họ có thể cho ngươi, ta đều có thể cho ngươi. Những gì họ không thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi.”
Phong Vu Tu bình tĩnh nói: “Cảm ơn các ngươi vừa ý. Ta mới gia nhập Đông Tinh bất quá ba ngày, đã bị đá ra ngoài, thực sự không muốn cùng xã đoàn dính dáng đến nữa. Thẩm tiên sinh, có thời gian sẽ trở lại lĩnh giáo.”
Thẩm Đống cười nói: "Được, ta sẽ đợi ngươi bất cứ lúc nào."
Nhìn bóng dáng Phong Vu Tu rời đi, Hàn Tân hỏi: “A Đống, công phu của hắn tốt đến mức nào?”
Thẩm Đống nói: “So với A Sinh và A Kiệt tốt hơn rất nhiều.”
Hàn Tân hai mắt sáng lên, nói: "Chết tiệt, hắn thật lợi hại. Vậy ta phải tìm cách thu hắn làm môn hạ."
Thập Tam Muội cười nói: “Chuyện của Phong Vu Tu, sau này hẵng sẽ nói. Chúng ta có phải nên đi ăn mừng một bữa không?”
Hàn Tân nói: “Đúng vậy, A Đống, hôm nay ngươi nhất định phải mời khách.”
Trong ba ván đấu, Thẩm Đống kiếm được 100 triệu, quả thật so với cướp ngân hàng còn muốn nhanh hơn.
Đang lúc Thẩm Đống chuẩn bị đồng ý thì Tưởng Thiên Sinh đi tới, cười nói: “A Đống, cảm ơn ngươi đã để cho ta thắng được hơn 40 triệu.”
Thẩm Đông lắc đầu nói: "Ta nên cảm ơn ngài đã tin nhiệm ta. Khôn ca, ngươi thắng được bao nhiêu?"
Tịnh Khôn lúng túng nói: "Ta thắng một chút nhỏ."
"Ngươi thắng cái rắm!"
Đại B đã vạch trần lời nói dối của Tịnh Khôn một cách trắng trợn, nói: "Ngươi ở ván đầu tiên và ván thứ ba đều mua A Đống thua, lỗ mất hơn 10 triệu."
Thập Tam Muội nói: "Không phải chứ? A Khôn. Không phải ngươi nói sẽ ủng hộ A Đống sao? Đây cũng quá không có gì để nói."
Tịnh Khôn tát mạnh vào tên đàn em bên cạnh một cái, tức giận nói: "Còn không phải vì tên này nói cái gì mà Phong Vu Tu rất lợi hại, A Đống khẳng định không thể thắng. Nếu không, ta cũng sẽ không đặt cược vào Phong Vu Tu. A Đống, ngươi phải tin ta, chúng ta là huynh đệ tốt nhất."
Thẩm Đống cười nói: “Khôn ca, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng.”
Tịnh Khôn giơ ngón tay cái lên và nói: "Vẫn là A Đống nghĩa khí."
Tưởng Thiên Sinh liếc nhìn Tịnh Khôn, nói: "Hiếm thấy tối nay mọi người đều tụ tập ở đây. Ta làm chủ, mời mọi người đi ăn khuya, thế nào?"
Tịnh Khôn sờ đầu nói: "Tưởng tiên sinh, thật ngại quá, ta có việc gấp phải xử lý, e rằng không có thời gian."
Tưởng Thiên Sinh biết tên này cố ý làm không cho mình mặt mũi, liền nói: “Không sao, ngươi cứ việc đi làm việc của mình đi. A Đống, ngươi là nhân vật chính của ngày hôm nay, ngươi không nên không cho ta mặt mũi chứ?"
Thẩm Đống nói: “Làm sao có thể? Vừa lúc ta cũng đói bụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận