Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 420: Lạc Thiên Hồng khiêu chiến (2)

Chương 420: Lạc Thiên Hồng khiêu chiến (2)
Lạc Thiên Hồng cố gắng chịu đựng cơn đau khủng khiếp từ đùi truyền tới, trầm giọng nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Đừng nghĩ đến việc đánh bại ta nữa. Nhưng sau này ngươi có khả năng đón đỡ được ba đao của ta mà không bị thương đấy.”
Bổn thúc nói: “Bây giờ là thời đại súng đạn rồi, công phu còn dùng cái khỉ gì nữa.”
Thẩm Đống nhíu mày nói: “Chúng ta là võ giả, loại người như ngươi làm sao có thể hiểu được?”
”Ngươi…”
Bổn thúc tức đến mức không nói nên lời.
Thẩm Đống thở dài, nói: “Sau khi ta rời khỏi Hồng Hưng thì vốn có ý định chung sống hòa bình với các ngươi. Qua mấy năm nữa thì đảo Hồng Kông sẽ ổn định, lăn lộn trong giới xã hội đen không có tương lai đâu, làm kinh doanh mới là con đường đúng đắn. Nếu như các vị cứ một hai coi ta trở thành đối thủ, thì Thẩm Đống ta đảm bảo sẽ trở thành một đối thủ có đủ tư cách. Ngày mai, trước 12 giờ trưa, ta hy vọng có thể nhận được điện thoại của bốn vị. Nếu là không nhận được, từ nay chúng ta chính là kẻ địch không chết không ngừng. Là hòa hay là chiến, tất cả phụ thuộc vào quyết định của các ngươi. Tạm biệt.”
Nói xong, Thẩm Đống lại quét mắt một vòng, khí thế mạnh mẽ và ánh mắt sắc bén kia khiến cho mọi người ở đây rùng mình.
Ngay cả sau khi hắn đi rồi thì mọi người ở hiện trường vẫn còn chưa hồi thần lại.
Thậm chí, có không ít tiểu đệ của bốn xã đoàn lớn đều lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Quá bá đạo!
Dám ngang nhiên uy hiếp lão đại của bốn xã đoàn lớn trước mặt công chúng như thế, chỉ sợ trên khắp đảo Hồng Kông này cũng chỉ có mỗi mình Thẩm Đống dám làm vậy.
Cách đó không xa, trên xe cảnh sát, Lý Văn Bân vừa mới được bổ nhiệm làm cảnh sát trưởng đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình Thẩm Đống giằng co với lão đại của bốn xã đoàn lớn.
Lý Hiền bên cạnh cười nói: “Ta đã sớm muộn gì cũng có một ngày Thẩm Đống rời khỏi Hồng Hưng mà.”
Lý Văn Bân hỏi: “Vì sao?”
Lý Hiền từng làm gián điệp nằm vùng, khi đó cấp trên của hắn ta là Lý Văn Bân, cho nên quan hệ của hai người rất tốt.
Sau khi Lý Văn Bân trở thành cảnh sát trưởng, việc đầu tiên làm chính là điều Lý Hiền từ sở cảnh sát Central về làm việc ở chỗ mình.
Lý Hiền nói: “Bân ca, nếu ngài tiếp xúc nhiều với Thẩm Đống thì sẽ nhận ra con người hắn và đám xã hội đen trên đảo Hồng Kông này không hợp nhau. Lúc ta ở Đồn Môn, ta đã từng điều tra về hắn rất kỹ càng tỉ mỉ, phát hiện tên này ngoại trừ thu một ít phí bảo kê để tượng trưng thì chưa bao giờ làm giao dịch gì trái pháp luật, đặc biệt là càng căm thù đến tận xương tủy đối với ma túy. Nói thật, thậm chí có đôi khi ta còn nghi ngờ hắn là người cùng ngành với chúng ta.”
Lý Văn Bân liếc mắt nhìn Lý Hiền, nói: “Có phải ngươi cảm thấy hắn rất giống ngươi khi đi nằm vùng lúc trước đúng không?”
Lý Hiền nhướng mày, nói: “Bây giờ ngươi nói thế thì ta mới thấy đúng là có cảm giác này.”
Lý Văn Bân: “Ngươi quá chủ quan rồi. Thẩm Đống đã giết nhiều người như vậy, sao có thể là nằm vùng được? A Hiền, Tưởng Thiên Sinh tìm đến lão đại của ba xã đoàn kia đối phó với Thẩm Đống, rất có thể sẽ có một hồi gió tanh mưa máu sắp diễn ra. Ngươi nghĩ Thẩm Đống có thể cầm cự được bao lâu?”
Lý Hiền cười nói: “Thẩm Đống chưa bao giờ làm chuyện mà hắn không nắm chắc. Nếu hắn đã dám rời khỏi Hồng Hưng thì chắc chắn hắn đã có chuẩn bị hết rồi. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra là Hồng Thái với một long đầu khác của Hòa Liên Thắng không đến sao? Ta nghi ngờ rất có thể bọn họ sẽ giúp Thẩm Đống.”
Lý Văn Bân nhíu mày nói: “Nếu bảy thế lực đánh như thì càng thêm phiền phức. Ta muốn gặp Thẩm Đống.”
Lý Hiền lấy điện thoại ra, nói: “Để ta gọi điện cho hắn.”
Chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối.

“A Đống, ta là Lý Hiền, chuyện của ngươi đang ồn ào lắm đó.”
Thẩm Đống cười nói: “Vừa nãy ở trước cửa Hữu Cốt Khí, ta cảm nhận được có hai ánh mắt đang âm thầm quan sát ta. Vốn dĩ còn tưởng rằng là hai vị mỹ nữ, hóa ra là Lý tiên sinh.”
“Fuck.”
Lý Hiền ngạc nhiên: “Thằng nhóc ngươi cũng nhạy bén quá đi? Ánh mắt của chúng ta mà ngươi cũng cảm nhận được sao?”
Thẩm Đống nói: “Khi nào ngươi luyện võ thuật truyền thống Trung Hoa đến trình độ giống như ta thì cũng có thể làm được thôi. Lý tiên sinh, quay lại vấn đề chính, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Lý Hiền nói: “Cấp trên của ta cảm thấy có hứng thú đối với ngươi, muốn tìm ngươi nói chuyện.”
Thẩm Đống nói: “Vậy thì đến hộp đêm Bích Hải đi.”
Lý Hiền cười mắng: “Mẹ nó ngươi cố ý đúng không? Chúng ta là cảnh sát, không thể đến đó được.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Chỉ đùa với ngươi chút thôi. Chúng ta gặp ở chỗ cũ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận