Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 760: Ngươi muốn giết ta

Chương 760: Ngươi muốn giết ta
Đỗ Vũ Tân có thể trở thành người phụ trách của phân xã Hạ Hoa trên đảo Hồng Kông, đương nhiên bản thân ông ta cũng không phải hạng người hiền lành mềm yếu.
Ông ta nhanh chóng hiểu ra ý tứ của Thẩm Đống, nói: “Có một số người không thành thật, đúng là phải dạy dỗ lại cho tốt.”
Thẩm Đống không nghĩ đến thái độ của Đỗ Vũ Tân sẽ là như vậy, không khỏi càng tăng thêm vài phần thiện cảm: “Đỗ xã trưởng, sau này mong ngài quan tâm nhiều hơn.”
Đỗ Vũ Tân: “Ngài là đại gia trên đảo Hồng Kông. Nếu nói quan tâm thì phải là mong ngài quan tâm đến ta mới đúng.”
Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Tự mình tiễn Đỗ Vũ Tân xuống dưới lầu, khi Thẩm Đống nhìn thấy chiếc xe của ông ta là một chiếc xe cũ đã có mười mấy năm tuổi thì nói: “Đỗ xã trưởng, Hạ Hoa xã các ngươi có nhận tiền quyên góp từ bên ngoài không?”
Đỗ Vũ Tân sửng sốt, cười nói: “Đương nhiên là nhận. Thẩm tiên sinh, ngài muốn quyên góp tiền cho chúng ta sao?”
Thẩm Đống đáp: “Tặng xe. Ngày mai ta sẽ bảo người đưa năm chiếc xe hơi đến cho các ngươi, coi như đó là tấm lòng thành của ta.”
Đỗ Vũ Tân nói: “Vậy thì thật tốt quá. Ta đây đại diện cho Hạ Hoa xã cảm ơn sự quyên tặng của ngài.”
Thẩm Đống: “Chuyện nên làm mà. Bây giờ ta đang trong tình cảnh bốn bề thọ địch, cái khác thì không có, chỉ có tiền là dư nhiều.”
Đỗ Vũ Tân nói: “Không, sau lưng ngài còn có chúng ta và ít nhất 40% quan chức chính phủ đảo Hồng Kông nữa.”
Thẩm Đống gật đầu: “Ta hiểu, cảm ơn.”
Sau khi Đỗ Vũ Tân đi, sắc mặt của Thẩm Đống trở nên vô cùng âm trầm.
Dùng phi cơ chiến đấu Hắc Ưng đến để đánh bom hắn, mẹ nó, làm không tốt có khi chính mình cũng dâng mạng theo.
Nếu là trước đây, Thẩm Đống sẽ vô cùng kiêng kỵ đối với chính phủ Ưng Tương.
Hiện tại sau lưng hắn có chỗ dựa mạnh mẽ, chỉ cần bề ngoài hắn không phạm tội gì thì cho Ưng Tương lão mười cái lá gan cũng không dám làm gì hắn.
Thẩm Đống trở lại văn phòng, lập tức gọi Trương Hoan đi vào.
Biết được phi cơ chiến đấu Hắc Ưng đã tiến vào đảo Hồng Kông, rất có thể đang giấu trong biệt thự của một vị đại gia nào đó.
Trương Hoan vô cùng khiếp sợ, lập tức phía ra một đội ngũ có năng lực xuất sắc đi khắp đảo Hồng Kông tìm kiếm chiếc phi cơ này.
3 giờ chiều, Lý A Tề cầm theo một cái vali xách tay đi đến văn phòng của Thẩm Đống.
Thẩm Đống không thèm nhìn hắn một cái, nói: “Lý tiên sinh, hành động của ngươi làm ta thấy hơi thất vọng.”
Lý A Tề cười khổ nói: “Thẩm tiên sinh, ta thật sự là không còn cách nào khác. Không biết là ai lắm mồm lắm miệng nói ra chuyện chúng ta hợp tác khai thác bất động sản, đã truyền đến tai nhà họ Lý. Lý tước sĩ gọi ta đến nhà và đang mắng ta rất nặng nề, yêu cầu ta phải cắt đứt quan hệ hợp tác với ngài ngay lập tức. Ngài cũng biết mà, ta có thể ngồi vào vị trí lão đại của Hòa Liên Thắng thì hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của Lý tước sĩ, ta thật sự không dám chống đối.”
Trong lòng Thẩm Đống cười lạnh, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta và nói: “Nói xong rồi? Tiền đâu?”
Lý A Tề đưa vali cho Thẩm Đống, Thẩm Đống mở ra và nhìn thoáng qua, thấy đều là tiền giấy có nhiều số không liên tiếp, nói: “Đây là tiền của ngươi hay là tiền của nhà họ Lý?”
Lý A Tề đáp: “Đều là tiền của ta.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Ai đánh người của ta?”
Lý A Tề lấy ra sáu tấm ảnh và nói: “Đây là ảnh của sáu vệ sĩ đi theo Trịnh Vũ Xuyên và Lý Trạch Khải. Thẩm tiên sinh, ta chỉ có thể làm được đến đây.”
Thẩm Đống nhận lấy ảnh chụp, vứt lên mặt bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn Lý A Tề: “Lý tiên sinh, có phải ngươi muốn giết ta không?”
Trong lòng Lý A Tề chấn động, vội vàng xua tay nói: “Sao có thể như vậy được? Thẩm tiên sinh, ngài có quyền có tiền, thuộc hạ dưới trướng đều là những người tài ba, ta nào dám có ý nghĩ như thế?”
Ánh mắt của Thẩm Đống sắc như dao, khiến cho đôi mắt của Lý A Tề sinh ra một cảm giác đau đớn.
Lý A Tề cảm giác như trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được mà quay đầu sang một bên.
Hắn ta không biết Thẩm Đống đã dùng đến kỹ năng công kích bằng ánh mắt.
“Lý tiên sinh, ngươi đã lăn lộn trên giang hồ bao lâu rồi?” Thẩm Đống hỏi.
“5 năm 6 tháng.”
“Khoảng thời gian này cũng không ngắn. Vậy ngươi có thể cảm nhận được sát khí hay không?”
“Sát khí gì?”
“Lý A Tề tiên sinh, đừng giả vờ nữa.”
Thẩm Đống đứng dậy, uống một ngụm trà rồi nói: “Ngay từ lúc ngươi vừa bước vào thì ta đã cảm nhận được sát ý của ngươi nhằm vào ta. Luồng sát ý này rất mãnh liệt, nhưng đã bị ngươi đè nén xuống chặt chẽ, cho nên sát khí thể hiện ra ngoài mới nhạt đến như vậy. Cho dù là bộ đội đặc chủng đã từng trải qua chiến trường, có trực giác nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm thì có lẽ cũng không nhận thấy được. Đáng tiếc không thể qua mắt được ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận