Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 411: Rất quyết đoán (2)

Chương 411: Rất quyết đoán (2)
"Bây giờ, ta càng ngày càng mạnh, cho dù ta đã thế rằng sẽ không làm bất cứ điều gì đe dọa đến vị trí thủ lĩnh của ngươi nhưng ngươi vẫn lo lắng. Nếu không có cơ hội ở Hong Kong thì lại tìm người ở Đăng Tháp Quốc để ám sát ta."
"Tưởng Thiên Sinh, ngươi nghĩ rằng kẻ khác không nhìn thấy chuyện ngươi đã làm sao? Ngươi sai rồi, ta nói cho ngươi biết, ta biết rõ nhất cử nhất động của ngươi."
"Vốn dĩ ta phải nhịn nhục đến hôm nay là vì ta đã có đủ năng lực để chống lại ngươi."
Nghe Thẩm Đống nói thế khiến mọi người sửng sốt.
Có thể ngồi được ở Hồng Hưng này thì chẳng có ai ngu cả.
Họ đã cảm thấy có gì đó không đúng từ lâu, nhưng không nói ra.
Bây giờ, Thẩm Đống nói thẳng ra như thế thì cũng đồng nghĩ với việc quyết đoán hoàn toàn với Tưởng Thiên Sinh.
Tưởng Thiên Sinh tức điên: "Đừng ăn không nói có. Thẩm Đống ngươi có muốn thì cũng không thể rời khỏi Hồng Hưng, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để rút lại lời nói, nếu không đừng trách ta dẫn Hồng Hưng đánh bại ngươi."
Thẩm Đống cười mỉa: "Ta vốn đã muốn rời khỏi Hồng Hưng rồi, ngươi muốn đánh thì cứ thử xem. Ta không chắc rằng mình có thể đánh bại Hồng Hưng, nhưng ta chắc chắn rằng mình có thể giết chết ngươi đấy Tưởng Thiên Sinh. A Hoa, chúng ta đi."
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng: "A Hoa, chớ quên rằng ngươi cũng là thủ lĩnh của Hồng Hưng."
A Hoa mỉm cười: "Bây giờ thì không."
Sắc mặt của Tưởng Thiên Sinh dần trở nên u ám: "Ngươi nghĩ ngươi có thể rời đi được không? Người đâu."
"Rầm rập."
Một nhóm người cầm dao xông vào phòng họp và bao vây Thẩm Đống, A Hoa.
Ánh mắt của Thẩm Đống chợt lạnh băng, thân hình hắn chợt di chuyện đến gần một đàn em và giật lấy con dao từ tay hắn ta.
Đàn em bên cạnh thấy thế thì hoảng sợ, vội lia dao chém Thẩm Đống.
Nhưng Thẩm Đống đã đá hắn ta ra và lao về phía Tưởng Thiên Sinh.
"Ngài Tưởng, cẩn thận."
Thái Tử kéo Tưởng Thiên Sinh về phía sau và cầm ghế dựa đánh thẳng về phía Thẩm Đống.
"Rắc."
Thẩm Đống dùng dao chém cái ghế thành hai, sau đó lao đến tấn cống Tưởng Thiên Sinh thêm lần nữa.
Trần Hạo Nam và Đại Phi bay đến lấy dao để chặn Thẩm Đống lại.
"Không biết tự lượng sức mình."
Thẩm Đống chém trái chém phải.
Trần Hạo Nam và Đại Phi dần cảm nhận được sức mạnh áp đảo đến từ đòn chém của Thẩm Đống, nó chiếc quai hàm của bọn họ rách ra, ứa máu.
Trần Hạo Nam và Đại Phi, những kẻ có tiếng tăm vang dội suốt nửa năm qua mà không thể đỡ được đòn của Thẩm Đống đã khiến mọi người sốc nặng.
Vì nể tình anh em nên hắn không giết hai người mà nhanh chóng lao đến trước mặt Thái Tử.
"Cút."
Thẩm Đống quát lớn một tiếng rồi đấm thẳng vào người Thái Tử.
Tay của hắn ta bị đánh đến mức gãy xương.
Nếu Thẩm Đống không nể tình mà nhẹ tay thì chắc đôi tay ấy đã tàn tật rồi.
Sau khi đánh bại Trần Hạo Nam, Đại Phi và Thái Tử một cách dễ dàng, Thẩm Đống đã kề dao lên vai Tưởng Thiên Sinh.
Cả quá trình diễn ra chưa đến nửa phút mà Tưởng Thiên Sinh đã thành tù nhân của Thẩm Đống.
"A Đống, thả ngài Tưởng ra."
"Có gì thì nói, đừng bốc đồng."
"Nếu ngươi dám động đến ngài Tưởng thì Hồng Hưng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
...
Mọi người đều chỉ trích.
"A Đống, đừng gây tổn thương cho ngài Tưởng."
Hàn Tân cau mày, hắn ta không ngờ mọi chuyện sẽ đến nước này.
Nhưng giờ có thể đổ lỗi cho Thẩm Đống được không?
Không!
Mọi người đều tường tận rằng bằng chứng hắn đưa ra là thật.
Cho dù giết Tưởng Thiên Sinh thì Thẩm Đống và Hồng Hưng vẫn không cứu vãn được về như ban đầu.
Nên ngay cả hắn ta cũng phải lên tiếng nói thay cho Tưởng Thiên Sinh.
Cái này gọi là: vừa vào giang hồ, thân bất do kỷ.
Thẩm Đống khẽ mỉm cười: "Ngài Tưởng, ta có thể rời đi được không?"
Ngay cả khi đối mặt với tình thế nguy hiểm thì Tưởng Thiên Sinh vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi và nói: "Ngươi có thể đi nhưng ta vẫn sẽ dẫn Hồng Hưng đánh ngươi."
Thẩm Đống đáp: "Nếu thế thì ta sẽ chặt đầu ngươi xuống và dùng nó làm bóng chơi."
Vừa dứt lời, Thẩm Đống trực tiếp giơ dao lên và chém thẳng vào cổ hắn ta.
"Ngài Tưởng."
Mọi người đều hét lớn.
Tưởng Thiên Sinh gần như mất bình tĩnh, khuôn mặt tái nhợt.
Ai cũng sợ chết và hắn ta chẳng phải ngoại lệ.
Ngay khi dao gần kề cổ, thì nó chợt đổi hướng lên phía trên một chút và cắt đứt một nhúm tóc của Tưởng Thiên Sinh.
Thẩm Đồng cười nói: "Đừng lo. Ta thấy tóc của ngài Tưởng hơi dài nên giúp ngài tỉa bớt một chút ấy mà."
Mọi người nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Trần Diệu lại móc súng ra và chỉa về phía A Hoa: "Thả ngài Tưởng ra ngay và luôn. Nếu không ta sẽ giết A Hoa."
Thẩm Đống nhíu mày: "Ta cho ngươi ba giây để đưa súng cho A Hoa. Nếu không đưa thì ta sẽ chém đứt tay của ngài Tưởng đây đấy. 3,2..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận