Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 171: Chiến lược của Đại D

Chương 171: Chiến lược của Đại D
Hai tiếng sau, Thẩm Đống đưa Thái Tử hơi ngà ngà say lên xe, sau đó quay đầu nhìn Trần Hạo Nam, hỏi thẳng: “A Nam, có phải ta đã trở thành một Tịnh Khôn thứ hai trong lòng Tưởng tiên sinh không?
Trần Hạo Nam sửng sốt, nói: “Đống ca, tại sao ngươi lại nói như vậy?”
Ánh mắt Thẩm Đống như đã hiểu hết, nói: “Tưởng tiên sinh có tiền có thế có năng lực, cũng có thủ đoạn, vấn đề duy nhất là hắn quá coi trọng quyền lực, lòng dạ có hơi hẹp hòi, chẳng nghĩ cho ai khác ngoài mình. Khi Tịnh Khôn chết, Tưởng Thiên Sinh đã vô cùng dè chừng ta, hiện giờ chỉ e là đã coi ta như cái gai trong mắt rồi.”
Trần Hạo Nam nuốt khan nói: “Đống ca, chắc ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Ngươi chắc là do ta nghĩ nhiều chứ?”
Trần Hạo Nam không thể chịu được ánh mắt sắc bén của hắn, ngoảnh đầu nhìn chổ khác.
Thẩm Đống tiếp tục nói: “A Nam, nếu như Tưởng tiên sinh muốn giết ta, ta nhất định sẽ buông tay chịu trói. Đến lúc đó, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một trận chiến khốc liệt. Ta chỉ mong ngươi đừng giống đại D ca trở thành con dao mà Tưởng Thiên Sinh dùng để đối phó ta.”
Nói xong, Thẩm Đống vỗ vai Trần Hạo Nam, xoay người đi về.
Trần Hạo Nam không khỏi kêu lên: “Đông ca, ngươi... ngươi cẩn thận.”
Thẩm Đống không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra hiệu ok với hắn.
Sáng hôm sau, một tin tức quan trọng làm rúng động tất cả xã đoàn ở Hồng Kông.
Thuộc hạ của Vương Bảo là Đỗ Bưu đầu quân Hòa Liên Thắng, trở thành tay sai dưới trướng Đại D, hiến dâng cả địa bàn ở Thuyên Loan.
Thẩm Đống đang ăn, sau khi biết được chuyện này, hắn cười nhạo nói: “Chính giữa hai từ Đại D này nên thêm một chữ “ngốc”. Ta thấy cái tên Đại ngốc D hợp với hắn lắm.”
Đúng thật hiện tại Vương Bảo hôn mê bất tỉnh, nhưng điều này không có nghĩa là Trung Nghĩa Tín không có khả năng phản kháng.
Đại D làm thế, khác nào đang vả vào mặt Trung Nghĩa Tín, mà còn là kiểu vả bôm bốp mấy cái liền.
Các đường chủ của Trung Nghĩa Tín nuốt trôi cục tức này mới là chuyện lạ.
Để cứu lấy thể diện của Trung Nghĩa Tín, cũng là để răn đe, dự kiến ​​tối nay họ sẽ tập hợp người đến Thuyên Loan đánh Đại D.
Các băng đảng khác tại sao vẫn không chịu ra tay, chính là vì không muốn làm kẻ khởi xướng, tránh cho Trung Nghĩa Tín báo thù.
A Hoa mỉm cười nói: “Đại D này quả thực rất ngu ngốc. Tuy nhiên hắn cũng gây ra ảnh hưởng rất lớn. Nhìn thấy Hòa Liên Thắng chiếm được địa bàn Thuyên Loan mà không cần tốn chút công sức nào , các băng đảng khác cũng đã bắt đầu sốt ruột rồi.”
Thẩm Đống nói: “Mặc họ. Địa bàn của Vương Bảo ta không có hứng thú. Ta chỉ muốn mạng hắn.”
So với những tên trùm chuyên tâm đi tranh giành lãnh thổ, Thẩm Đống từ lâu đã đứng ở một đẳng cấp khác.
Hắn bây giờ kiếm tiền bằng cách kinh doanh, nếu chỉ dựa vào phí bảo vệ và phí đậu xe ít ỏi mà hắn kiếm được từ địa bàn thì còn chẳng đủ để hắn trả lương cho đàn em nữa là.
A Hoa hỏi: “Đống ca, chúng ta có nên chuẩn bị trước một chút không?”
Thẩm Đống xua tay nói: “Tưởng tiên sinh của chúng ta đã lập kế hoạch huy động toàn bộ lực lượng Hồng Hưng giúp Thái Tử chiếm giữ địa bàn Tiêm Sa Chùy.”
A Hoa cau mày nói: “Đống ca, mối quan hệ giữa Thái Tử và Tưởng tiên sinh là gì? Tại sao hắn lại làm thế?”
Thẩm Đống nói: “Thái Tử từng đỡ đạn cho Tưởng Thiên Sinh, cứu hắn một mạng. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do Thái Tử trọng nghĩa khí, đầu óc không thông minh lắm, người như vậy rất dễ kiểm soát.”
A Hoa nói: “Ngươi đồng ý rồi?”
Ánh mắt Thẩm Đồng sáng lên, nói: “Ta đương nhiên đồng ý. So với những băng đảng khác, ta vẫn hy vọng Vương tử có thể tiếp quản Tiêm Sa Chùy. Dù sao hộp đêm Bích Hải của chúng ta vẫn còn ở đó.”
A Hoa đột nhiên hiểu ra và nói: “Đống ca anh minh.”
Thẩm Đống đảo mắt, cười mắng: “Bớt nịnh đi. Đại D đã nhảy hố, tiếp theo sẽ có kịch hay để xem đây.”
Điều khiến Thẩm Đống không ngờ tới chính là Vương Bảo hành động nhanh hơn hắn dự kiến ​​nhiều.
Trưa hôm đó, khi Đỗ Bưu và Đại D ăn cơm xong ra khỏi khách sạn thì bị sát thủ ám sát.
Đỗ Bưu bị đánh cho ra bã, Đại D thì may mắn thoát nạn.
Những băng đảng đang hăm he chuẩn bị chiếm đoạt địa bàn của Vương Bảo khi nhìn thấy Trung Nghĩa Tín hung hăng như vậy thì cũng lần lượt trở nên an phận.
Trong một quán bar ở Thuyên Loan.
Đại D ngồi lên ghế dành cho sếp, tán thưởng nói: “A Phong, tốt lắm, ngươi làm rất tốt.”
Người đàn ông tên A Phong vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, hắn đứng ngay đó, lưng thẳng tắp như mũi lao.
“Đây là điều ta nên làm.”
Ngay cả khi đối mặt với lão đại Đại D, giọng điệu của A Phong vẫn lạnh lùng như vậy, không mang theo chút cảm tình nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận