Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 455: Mua bất động sản với giá thấp (1)

Thẩm Đống giơ ngón cái lên nói: “Lợi hại.”
Trên mặt Hải Đường lộ ra nụ cười quyến rũ, nói: “Giữa trưa là ta phải về rồi.”
Thẩm Đống sao có thể không hiểu ý tứ của Hải Đường được, lập tức xoay người, bắt đầu một cuộc chiến mới.
Mãi cho đến 10 giờ sáng, lúc này hai người mới từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Lý Hân Hân đang đọc sách, nghe được tiếng động thì dùng một ánh mắt quái dị nhìn về phía hai người, nói: “Mệt không? Mau đến nhà ăn ăn cơm đi.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Còn chưa đến mức đó. Nhưng mà ngươi và Thu Đề nên nỗ lực hơn nữa đấy. Hai người các ngươi làm cùng nhau cũng không thắng nổi một mình Hải Đường, thật đúng là khiến người ta không nói được lời nào.”
Cho dù là người cao ngạo như Hải Đường, nhưng sau khi nghe lời của Thẩm Đống nói xong thì cũng không khỏi đỏ bừng mặt mày, xấu hổ giận dỗi nói: “Ngươi đang nói lảm nhảm linh tinh gì đó.”
Lý Hân Hân mỉm cười: “Hắn luôn luôn là thế đấy, quen là được rồi.”
Thẩm Đống hỏi: “Thu Đề và Vịnh Ân đâu?”
Lý Hân Hân đáp: “Đi mua sắm rồi, chút nữa mới về.”
Thẩm Đống à một tiếng rồi không hỏi nữa.
Giữa trưa, Thẩm Đống dẫn theo Lý Hân Hân, Thu Đề, Âu Vịnh Ân cùng nhau đi đến sân bay Hồng Kông để tiễn Hải Đường về Loan Loan.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Hải Đường nữa thì bốn người mới quay về.
Sau khi đưa Lý Hân Hân và Âu Vịnh Ân trở về biệt thự, Thẩm Đống và Thu Đề đi đến công ty bất động sản Đằng Phi.
Từ khi khủng hoảng tài chính bắt đầu, Thẩm Đống đã yêu cầu Đường Bồi Quân đi điều tra những đại gia đang cần bán gấp bất động sản.
Thứ mà bây giờ hắn không thiếu nhất chính là tiền mặt, ước chừng có 3,5 tỷ đô la Mỹ.
Trong thời kỳ khủng hoảng tài chính này, chắc chắn hắn nằm trong số những người giàu có nhất.
Bởi vậy nên hắn đang để ý đến những bất động sản có giá trị.
Trong văn phòng, Đường Bồi Quân đang báo cáo cho Thẩm Đống.
“Thẩm tổng, dựa theo mệnh lệnh của ngài, chúng ta đã tiến hành nghiên cứu kỹ càng về thị trường bất động sản hiện tại, phát hiện ra rằng có nhiều doanh nhân đang bán bất động sản với giá thấp để mau chóng trả cho các khoản vay có lãi cao. Trong đó có một số bất động sản cực kỳ có giá trị, chúng ta đã tổng hợp lại hết trong đây, mời ngài xem qua.”
Thẩm Đống nhận lấy bản báo cáo, nhìn thoáng qua, nở một nụ cười hài lòng.
Trong bản báo cáo phân tích này, Đường Bồi Quân đã sắp xếp xếp danh sách bất động sản dựa theo giá trị.
Trang sau là trình bày nguyên nhân cho từng thứ hạng bất động sản.
Bất động sản có giá trị cao nhất là tòa nhà thương mại nằm ở khu Trung Tây, cao đến 56 tầng. Chỉ cần thu tiền thuê mỗi năm thôi cũng có thể thu được 300 triệu, mà giá cả tòa nhà cũng chỉ có 2,2 tỷ mà thôi.
Ngay cả như thế nhưng vẫn không có người muốn mua nó.
Một phần là đại đa số doanh nhân không lấy ra được nhiều tiền tiền mặt như vậy, bọn họ đều bị ảnh hưởng bởi thị trường chứng khoán lao dốc.
Thứ hai là do giá nhà bị tác động nặng nề bởi cuộc khủng hoảng tài chính, giảm đến 20%. Không ai dám đảm bảo giá nhà có thể tăng lên sau khi cuộc khủng hoảng tài chính lần này kết thúc. Cho nên rất nhiều người giàu có tiền mà không dám mua.
Đương nhiên, vì biết rõ giá nhà sẽ càng ngày càng tăng nên Thẩm Đống không có trong nhóm này.
Top 3 bất động sản đứng đầu trong bản báo cáo đều là những tòa nhà thương mại, có giá trị từ 1,5 tỷ đến 3 tỷ.
Xếp dưới là các tòa nhà văn phòng và nhà ở trong tiểu khu.
Thẩm Đống cẩn thận đọc kỹ bản báo cáo, hỏi: “ A Quân, ngươi thấy thế nào?”
Đường Bồi Quân trả lời không chút do dự: “Mua. Chỉ cần có tiền thì nhất định phải mua. Tuy rằng lần khủng hoảng tài chính này khiến cho lĩnh vực bất động sản trên đảo Hồng Kông bị thiệt hại nặng nề, nhưng mà ta vẫn vô cùng có hy vọng vào lĩnh vực này. Ta có niềm tin chắc chắn là giá nhà sẽ còn tăng lên nữa, chỉ cần vượt qua được cơn khủng hoảng này.”
Thẩm Đống cười nói: “Chúng ta lại một lần nữa không mưu mà hợp rồi. A Quân, ta cho ngươi 2.5 tỷ, ngươi hãy mua hết những bất động sản có giá trị cao đi. Có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, không cần tiết kiệm tiền cho ta.”
Vẻ mặt Đường Bồi Quân như đưa đám, nói: “Đống ca, 2.5 tỷ cùng lắm là mua được một tòa nhà thương mại mà thôi.”
Thẩm Đống tức giận nói: “Mẹ nó, ý ta nói là đô la Mỹ chứ không phải đô la Hồng Kông.”
”2.5 tỷ đô la Mỹ?”
Đường Bồi Quân giật mình kinh ngạc đến mức hai tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, nói: “Đống ca, lần này ngài đi đến Đăng Tháp quốc rốt cuộc đã kiếm lời được bao nhiêu tiền vậy?”
Thẩm Đống sửng sốt hỏi: “A Hào không nói cho ngươi biết sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận