Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 263: Hù doạ Liên Hạo Long (2)

Chương 263: Hù doạ Liên Hạo Long (2)
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Địa bàn của ta đã đủ lớn, trừ khi tuyển nhận được một nhóm tiểu đệ lớn nếu không ta vốn không quản lý được. Giang tiên sinh, chuyện của Vượng Giác cứ để xã đoàn xử lý là tốt rồi, không cần hỏi ý kiến của ta.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Ngươi đang nghiêm túc sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Đương nhiên.”
Tưởng Thiên Sinh gật đầu nói: “Được, ta biết rồi.”
Từ khi Thẩm Đống dẫn hai nghìn người đối đầu với vạn người một trận, Tưởng Thiên Sinh một lòng muốn diệt trừ hắn, hắn ta đành phải tạm thời dập tắt tâm tư nhỏ nhặt của mình.
Giá trị vũ lực cá nhân của hắn tăng mạnh, sức chiến đấu của các tiểu đệ cũng tăng mạnh, có thủ hạ như vậy, Tưởng Thiên Sinh cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Ngộ nhỡ gây ra chuyện không hay, cái mạng nhỏ của hắn ta có giữ được hay không là điều không thể nào biết được.
Sau khi hội nghị kết thúc, dưới sự dẫn dắt của Tưởng Thiên Sinh, mọi người đi đến chỗ tổ chức tang lên của Lạc Đà.
Nhìn thấy Thẩm Đống xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người của Đông Tinh đều nhìn hắn với ánh mắt căm hận.
“Mẹ kiếp, Thẩm Đống cũng dám đến, điều này thật sự vô lý?”
“Lão đại không cần hắn phải giả mù sa mưa đến thăm viếng.”
“Giết nhiều người của chúng ta như vậy còn dám chạy đến đây, chúng ta đánh chết hắn, báo thù cho đường chủ và các huynh đệ đã chết đi.”

Các tiểu đệ của Đông Tinh rất phẫn nộ.
Hết cách rồi, có khoảng năm sáu đường chủ của Đông Tinh chết dưới tay của Thẩm Đống, có thể nói hai bàn tay của hắn nhuốm đầy máu của Đông Tinh.
Mọi người ở Đông Tinh không động thủ ngay lập tức, đã xem như là rất kiềm chế rồi.
Thập Tam Muội nhìn xung quanh rồi nói: “A Đống, hình như Đông Tinh có hơi có ý kiến với ngươi.”
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Ta cũng có ý kiến với tổng thống Đăng Tháp Quốc, vậy thì sao? Ta có thể chạy đến tiêu diệt hắn sao?”
“Haha.”
Câu trả lời này khiến cho Thập Tam Muội và mấy người đại ca xung quanh bật cười.
“Mẹ kiếp, A Đống, đừng có chọc ta cười.” Hàn Tân mím môi, lẩm bẩm nói.
Thẩm Đống nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy đại ca Hồng Hưng dám cười ra tiếng trong tang lễ của lão đại mình, các tiểu đệ của Đông Tinh càng thêm bất bình, nguyên một đám chỉ vào bọn họ mắng chửi.
Bổn Thúc dẫn mấy vị đường chủ của Đông Tinh đến trước mặt Tưởng Thiên Sinh, trịnh trọng nói: “Tưởng tiên sinh, các ngươi có thể đến thăm viếng Lạc Đà, Đông Tinh chúng ta vô cùng nghênh đón, nhưng xin các người đừng có quấy rối ở nơi này.”
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng lườm đám người Hàn Bân nói: “Bổn Thúc, ta thật sự xin lỗi, ta thay mặt mấy đứa nhỏ không có lễ phép này xin lỗi ngài và các huynh đệ Đông Tinh.”
Một câu nói cũng đủ cho Đông Minh mặt mũi.
Sắc mặt của Bổn Thúc cũng dễ nhìn hơn nhiều, ông ta nói: “Xin mời.”
Tưởng Thiên Sinh dẫn mười hai vị đường chủ đến đến dự tang lễ, cúi lạy ba lạy, sau đó dâng hương theo thứ tự rồi bắt tay người nhà.
Hồng Hưng vừa mới làm xong thì Liên Hạo Long, lão đại của Trinh Nghĩa Tín dẫn theo mấy tên thủ hạ đi đến.
Cũng làm một loạt quá trình như giống như Hồng Hưng, cúi đầu, dâng hương và chào người nhà, bọn họ cũng ngồi xuống.
Nguy hiểm thật, Liên Hạo Long ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đống.
“A Đống, chuyện của A Ô còn chưa xong đâu.” Liên Hạo Long lạnh lùng nói.
Thẩm Đống nói khẽ: “Lúc trước khi tiến vào Hồng Hưng, Hưng thúc đã từng nói với ta một câu, gọi là sống chết có số phú quý do trời. Liên tiên sinh, ngài cũng đã lăn lộn trên giang hồ mấy thập niên rồi, chẳng lẽ còn không nhìn ra hai chữ sinh tử kia sao?”
Liên Hạo Long nói: “Nhìn thấu sinh tử chính là người xuất gia, không phải là ta.”
Thẩm Đống khen: “Rất thẳng thắn và thành khẩn. Thật ra ta cũng không nhìn ra, nói như vậy, ta nói như vậy cũng chỉ là vì thể hiện trình độ văn hóa của mình mà thôi.”
Liên Hạo Long mấp máy môi, vẫn không biết nên tiếp tục như thế nào.
Gần ba mươi năm tiến vào giang hồ, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải chuyện như vậy.
Liên Hạo Long trầm mặc một lúc rồi nói: “Buông địa bàn của ngươi ra, cho phép vùng Trung Nghĩa Tín của chúng ta bán bột, chuyện của A Ô có thể giải quyết.”
Thẩm Đống thở dài nói: “Ta biết ngươi đã nuốt địa bàn và nhân lực của Vương Bảo, trở thành một xã đoàn vượt qua Hồng Hưng, nhưng nếu muốn đối phó với ta chỉ sợ ngươi vẫn còn kém một chút. Về phần bột trắng này, Thẩm Đống ta không phải là không muốn động vào mà là không dám đụng vào, ngẩng đầu ba thước có thần linh, ta sợ báo ứng.”
Sắc mặt Liên Hạo Long trầm xuống, nói: "Ngươi đang mắng ta sao?"
Lời này của Thẩm Đống chính là chỉ vào nhà sư mắng con lừa hói.
Có lẽ trong bóng tối thật sự có quả báo, mấy năm nay ngay cả Liên Hạo Long cũng không đếm được mình có bao nhiêu người phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận