Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 584: Thor động thủ (1)

Sở Tinh Hoa nói: "Được rồi, là ta hiểu lầm ngươi. Ông nội ta tên Sở Định Sơn."
Thẩm Đống kinh hô: "Chẳng trách ngươi lại lợi hại như thế, hóa ra là cháu trai của Sở lão tiên sinh."
Sở Định Sơn ở trong nước có thể xếp vào năm vị trí đầu, tuy rằng hiện tại đã về hưu, thế nhưng ông có vô số đệ tử và quan chức cũ, có mối quan hệ với các lão gia rất hòa thuận, chắc chắn là loại nhân vật siêu cấp có thể làm choáng váng toàn bộ Hạ Quốc bằng cách dậm chân của mình.
Sở Tinh Hoa không vui nói: "Ta có thể đi tới ngày hôm nay, cũng không phải chỉ dựa cả vào gia tộc, có được hay không?"
Thẩm Đống cười nói: "Ta hiểu. Ngươi thế hệ thứ hai ở Yến Đô, có thể đi xa hay không là hoàn toàn dựa vào tài năng và năng lực của bản thân, gia tộc chỉ là cánh quạt thôi. Nếu như bản thân năng lực không được tốt, cho dù có tên lửa ở phía sau cũng không có tác dụng."
Sở Tinh Hoa gật đầu, nói: "Ngươi nói trúng rồi đấy."
Thẩm Đống nói: "Chúng ta không nói chuyện này nữa. Lão Sở, ta tới đây là muốn ngươi giới thiệu giúp ta một số chuyên gia về động cơ."
Sở Tinh Hoa sững sờ, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Đống nói: "Công ty xe đạp Đằng Phi chúng ta không chỉ sản xuất các phương tiện di chuyển giao thông đơn giản như xe đạp, nếu như thích hợp, ta còn muốn sản xuất xe gắn máy, xe ba bánh, máy kéo thậm chí ô tô. Mà những chiếc xe này đều cần động cơ. Ta đã nghĩ làm một dây chuyền sản xuất động cơ. Thứ nhất nó có thể đáp ứng nhu cầu sản xuất của chính mình, thứ hai nó có thể đáp ứng nhu cầu của thị trường Hạ quốc."
Sở Tinh Hoa hai mắt sáng choang, trầm giọng nói: "Quốc gia chúng ta bước vào ngành sản xuất động cơ quá muộn, trên căn bản đều là dùng động cơ của nước ngoài. Nếu như ngươi có thể nghiên cứu chế tạo ra dây chuyền sản xuất động cơ tin cậy, thì đúng là công đức vô lượng. Vấn đề là ngươi định làm gì?"
Thẩm Đống đi tới trước bản đồ thế giới, chỉ vào Bắc Tô quốc, nói: "Nền kinh tế ở Lão Mao Tử xảy ra vấn đề lớn,ba năm nữa có thể sẽ kết thúc. Công nghệ động cơ của bọn họ ngang tầm với Âu Mỹ, những chuyên gia nhân tài càng đếm không xuể, ta muốn mua lại kỹ thuật độc quyền, với giá cao để mời mọc những chuyên gia này đến công ty của ta làm nghiên cứu phát minh. Nói không chừng, sau mười năm, công ty xe đạp của ta có thể đứng đầu ngành công nghiệp xe đạp, xe gắn máy, ô tô trên thế giới."
Sở Tinh Hoa vô cùng khiếp sợ trước tham vọng to lớn của Thẩm Đống, nói: "Ngươi chuẩn bị đầu tư bao nhiêu tiền?"
Thẩm Đống nhún vai, cười nói: "Nếu như tất cả đều suôn sẻ thì cũng phải tiêu tốn khoảng 1 tỷ đô la Mỹ. Ai cũng biết, làm phát minh nghiên cứu phát minh thì sẽ tốn tiền. Nếu không thuận lợi, vậy thì cứ tiếp tục làm xe đạp, xe gắn máy, ô tô thì thôi."
Sở Tinh Hoa nói: "Nếu như thành thật, ngươi muốn đất có đất, muốn chính sách có chính sách, chính phủ Bằng thành chúng ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi."
Lông mày Thẩm Đống nhíu lại, nói: "Lão Sở, ngươi vậy là có chút tưởng bở rồi. Ta không nói, nhất định sẽ xây dựng nhà máy ở Bằng thành các ngươi đâu."
Sở Tinh Hoa biết hắn đang nói đùa, không vui nói: "Ta đã đặc biệt pha cho ngươi loại trà ngon nhất, vậy mà ngươi lại đi nơi khác hay sao?"
Thẩm Đống than thở: "Bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu được cái gì gọi là ăn thịt người tay ngắn, bắt người nương tay. Lão Sở, sau hai tuần nữa người của ta sẽ đến Yến đô, nhờ ngươi tìm giúp ta một nhóm chuyên gia về động cơ. Ta sẽ không để cho bọn họ đi làm công vô ích, mỗi người bọn họ sẽ có một vạn là phí cố vấn."
Sở Tinh Hoa gật đầu, nói: "Được, chuyện này ta sẽ lo. A Đống, bây giờ càng ngày ngươi càng làm ăn lớn, có nghĩ tới chuyện làm điều gì đó cho quốc gia hay không?"
Thẩm Đống mắt trợn trắng lên, nói: "Năm nay ta đã nộp cho quốc gia 500 triệu tiền thuế, như thế vẫn chưa phải là cống hiến sao?"
Sở Tinh Hoa phản bác: "Ngươi kiếm được rất nhiều tiền từ nhân dân ở Hạ quốc. Không phải ta nói ngươi, nhìn Hoắc lão người ta kìa và ngươi, hai người đều là phú hào, tại sao lại chênh lệch nhau lớn đến như vậy?"
Thẩm Đống trực tiếp không nói gì, nói: "Hoắc gia phát triển bao nhiêu năm rồi, ta mới phát triển mấy năm gần đây, giữa chúng ta làm sao có thể so sánh được?"
Sở Tinh Hoa nói: "Cũng đúng. A Đống, ngươi là một thương nhân có lòng yêu nước. Chờ ngươi phát đạt rồi, nhất định không được quên Hạ quốc."
Thẩm Đống cười nói: "Không quên được. Ta chuẩn bị thành lập một quỹ từ thiện ở nội lục. Hàng năm sẽ đầu tư vào hai trăm triệu, để xây dựng trường tiểu học hy vọng ở những vùng nghèo trên khắp cả nước. Trong vòng một năm, bất kể ra sao chúng ta cũng sẽ xây dựng xong bốn đến năm trăm trường tiểu học, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận