Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 123: Hỗn chiến với tập đoàn tiền giả (1)

Chương 123: Hỗn chiến với tập đoàn tiền giả (1)
Chung Nhu nhẹ nhàng nói: "A Kiệt, vị này chính là Đống ca, là chúng ta nhờ hắn cứu ngươi."
Tống Tử Kiệt hiển nhiên biết chi tiết về Thẩm Đông, nói: "Ngươi là thủ lĩnh Hồng Hưng."
Thẩm Đống nói: “Vậy thì sao?”
Tống Tử Kiệt nói: "Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi cứu ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi. Chỉ cần ta phát hiện ngươi phạm pháp, ta vẫn sẽ bắt ngươi."
"Ha ha ha ha"
Thẩm Đống cười nói: “Tống Tử Kiệt, ngươi thật sự bị cha và đại ca ngươi chiều hư.”
"Ta cứu ngươi chỉ vì đại ca của ngươi mà thôi. Bằng không, sống chết của cái tên cảnh sát nhỏ như ngươ cùng ta có liên quan gì?"
"Ngoài ra, thế giới không chỉ có đen trắng, có nhiều chuyện không thể đánh giá chỉ bằng hai từ đúng hay sai là có thể phán xét."
"Ví dụ như, ngươi dường như luôn cho rằng mình đại diện cho công lý, nhưng trong mắt ta, ngươi chỉ là một con chó bị ngoại bang lợi dụng để cai trị đảo Hồng Kông."
"Từ xưa tới nay không chỉ có đen trắng rõ ràng, mà còn có xám."
"Chúng ta muốn làm chỉ có năm chữ, không thẹn với lương tâm."
四个字:问心五愧 (raw là 4 chữ, dịch về Tiếng Việt để 5 chữ cho hợp lý hơn nha)
...
Tống Tử Kiệt cười lạnh: "Ngươi dám nói ngươi chính mình không thẹn với lương tâm?"
Thẩm Đống nói: "Ta tại sao không dám nói? Đúng vậy, trong mắt ngươi, ta chỉ là một tên côn đồ mà thôi."
Nhưng chính côn đồ là ta đây mỗi tháng sẽ chi một triệu để cải thiện cuộc sống của người già và trẻ em trong viện phúc lợi."
"Hãng taxi của ta sẽ chi một triệu rưỡi để làm từ thiện mỗi tháng."
"So sánh như thế, đóng góp của ngươi cho xã hội này cũng lớn như của tôi phải không?"
Tống Tử Kiệt nói: "Tiền của anh toàn là tiền bẩn."
Thẩm Đống hừ một tiếng nói: "Nếu tôi dùng số tiền cướp được của bọn buôn ma túy để cứu mấy đứa trẻ. Ngươi nói cho ta biết, những thứ này có phải là tiền bẩn không?"
"Ngươi..." Tống Tử Kiệt không nói nên lời.
Thẩm Đống nói: “Tiền không bẩn, thứ bẩn chính là lòng người.”
“Chỉ cần chúng ta dùng tiền đúng cách thì đó là đồng tiền sạch nhất.”
“Quên đi, nói cho ngươi biết cái này có tác dụng chó gì, chỉ số IQ của ngươi nghe cũng không hiểu."
"A Hào, mau đưa vị cảnh sát vĩ đại này ra khỏi đây đi. Chỉ nhìn hắn ta thôi là ta đã thấy khó chịu rồi."
Tống Tử Hào nói: "Được rồi. Đống ca, ta trước sắp xếp cho A Kiệt rồi quay lại."
Tống Tử Kiệt tức giận nói: "Ta có thể đến đồn cảnh sát, không cần ngươi sắp xếp."
Nói xong, Tống Tử Kiệt kéo tay Chung Nhu đi ra ngoài.
Tống Tử Hào vội vàng đuổi theo.
Thiên Dưỡng Dinh cau mày nói: “Nếu không phải vì A Hào, ta đã đánh anh ta từ lâu rồi.”
A Hoa gật đầu nói: “Ai nói không phải vậy? A Hào thật bất hạnh khi có một người em trai như vậy.”
Thẩm Đống nói: “Việc của anh em họ cứ để bọn họ tự mình giải quyết. Bây giờ chúng ta hãy bàn bạc về nhóm tiền giả này.”
A Hoa không chút do dự nói: “Đống ca, chúng ta đã cùng bọn họ trở mặt rồi. Nếu không giết bọn họ, về sau bọn họ nhất định sẽ gây phiền toái cho chúng ta."
Thẩm Đống ừ một tiếng, nói: "Ta cũng nghĩ vậy, muốn nhổ cỏ tận gốc thì còn cần có sự giúp đỡ của A Hào."
Một lát sau, Tống Tử Hào trở về.
Sau khi biết được kế hoạch của Thẩm Đống, Tống Tử Hào nói: “Các thủ lĩnh của nhóm tiền giả là Diêu thúc và Đàm Thành. Chỉ cần bọn họ vừa chết, rồi giao cuộn băng cho cảnh sát, tập đoàn tiền giả cũng sẽ xong đời.”
Thẩm Đổng nói: "Gọi cho Đàm Thành một cuộc điện thoại. Mười giờ tối đến Bãi Long Cổ , một tay giao tiền, một tay giao cuộn băng. Sau khi lấy được tiền, lập tức giết hắn."
Tống Tử Hào nói: “Đã rõ.”

Mười giờ tối, hai bên đến Bãi Long Cổ.
Đàm Thành mang theo hơn ười thủ hạ được được võ trang đầy đủ.
Nhưng Thẩm Đống biết, trong chiếc xe van phía sau hắn còn đang trốn rất nhiều người.
Đàm Thành nói: "Đống ca, Hào ca, không cần thiết ầm ĩ thành như vậy đi?"
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ít nói nhảm, tiền đâu?"
Đàm Thành lắc lắc chiếc vali trong tay nói “Hai mươi triệu đô la Mỹ là đủ rồi đây, cuộn băng đâu?”
Thẩm Đống nói: “Đem tiền tới trước, kiểm tra xong nếu không có vấn đề gì, ta sẽ đưa cuốn băng cho anh.”
Đàm Thành nói: “ Không, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng."
Thẩm Đống liếc hắn một cái, nói: "Ngươi có đủ tư cách cùng ta nói điều kiện sao?”
"Ngươi..."
Đàm Thành tức giận đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được.”
Tống Tử Hào cầm lấy tiền, cẩn thận nhận diện một hồi, nói: “Đống ca, đều là tiền thật.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đi thôi.”
Đàm Thành hét lên: “Đi cái gì? Cuộn băng của ta đâu?"
Thẩm Đống cười nói: "Cuộn băng của ngươi sẽ sớm được giao cho đồn cảnh sát, ngươi tự cầu phúc đi."
"Mẹ kiếp, Thẩm Đống, ngươi tên khốn kiếp dám lừa ta, động thủ.”
Đàm Thành quát lớn một tiếng, hai bên bắt đầu đấu súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận