Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 900: Martin tức giận (1)

Nghiêm Lãnh đã được xử lý xong vết thương, hỏi: “Ta có thể đi được chưa?”
Thẩm Đống nói: “Đương nhiên có thể. A Hoan, phái người đưa Nghiêm tiên sinh về nhà đi.”
Trương Hoan gật đầu đáp “Được.”
Nghiêm Lãnh nhíu mày nói: “Ngươi không sợ ta nói lại chuyện ngươi âm thầm chiếm đoạt đồ cổ của tập đoàn Hill cho bọn họ biết sao?”
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Nghiêm tiên sinh đừng nói nhiều nữa, mau dẫn vợ con trốn đi đâu đó đi. Ta đoán là trước giữa trưa nay, vị CEO kia của tập đoàn Hill chắc chắn sẽ biết chuyện kho hàng của mình đã bị cướp sạch. Nếu lúc ấy mà ngươi còn chưa rời đi thì có lẽ sẽ không đi được nữa đâu. Còn chuyện tập đoàn Hill trả thù thì ta căn bản không để vào mắt.”
Nghiêm Lãnh nhìn thật sâu vào Thẩm Đống, nói: “Tập đoàn Hill vẫn luôn hợp tác với một phần tử khủng bố tên là Phủ Quang. Chỗ của Phủ Quang chắc là cũng còn rất nhiều đổ cổ của Hạ quốc.”
Trong đầu Thẩm Đống lập tức nhớ đến bộ phim điện ảnh kiếp trước [Lá thư gửi cho cha] do Lý Lương Kiệt đóng.
Trong bộ phim điện ảnh đó, Phủ Quang là một tên đại ca xã hội đen tàn nhẫn độc ác, vì tiền mà có thể không từ thủ đoạn nào.
Trong hiện thực, Thẩm Đống tò mò không biết gã là người như thế nào.
Thẩm Đống hứng thú hỏi: “Vì sao lại nói chuyện này cho ta?”
Đôi mắt Nghiêm Lãnh tràn đầy sự hận thù lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì ta thù ghét đám Ưng Tương lão hay coi thường người khác kia. Nếu phải lựa chọn một bên giữa ngươi và bọn họ, ta tình nguyện lựa chọn ngươi.”
Thẩm Đống cười nói: “Cảm ơn.”
Sau khi Nghiêm Lãnh rời đi, Thiên Dưỡng Sinh nói: “Đống ca, vì an toàn, tốt nhất không nên tha cho Nghiêm Lãnh.”
Thẩm Đống thở dài, nói: “A Hoan sẽ xử lý ổn thỏa.”
Mấy năm nay, Nghiêm Lãnh đã đầu cơ trục lợi quá nhiều đồ cổ của Hạ quốc, không giết thì không đủ bình ổn cơn giận của nhân dân.
Huống chi, chuyện Thẩm Đống lấy trộm đồ cổ của Hạ quốc từ trong kho hàng của tập đoàn Hill không thể tiết lộ ra ngoài.
Nghiêm Lãnh không thể giữ bí mật cho hắn.
Có lẽ sau khi ra nước ngoài, Nghiêm Lãnh sẽ gọi điện báo cho tập đoàn Hill, khiến cho hắn và bọn họ đấu đá với nhau.
Cho nên, bất kể thế nào đi chăng nữa, Thẩm Đống cũng không thể để cho Nghiêm Lãnh tiếp tục tồn tại.
Còn vấn đề giữ lời hứa này, căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của Thẩm Đống.
Lúc trước, không biết hắn đã biết bao nhiêu lần làm trái với lời hứa của mình rồi.
Thêm vài lần nữa không chẳng sao.
9 giờ sáng, CEO của tập đoàn Hill - Derfort Martin đi đến bến tàu Thuyên Loan
Nhìn kho hàng rỗng tuếch trước mặt, sắc mặt của Derfort Martin vô cùng khó coi.
Toàn bộ số đồ cổ thu thập vất vả suốt một năm trời trên khắp Hạ quốc cứ thế không cánh mà bay, làm người phụ trách, Derfort Martin cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
Hắn nhìn Trình Hà - quản lý của bến tàu Thuyên Loan, lạnh lùng hỏi: “Đồ trong kho hàng của chúng ta đâu?”
Trình Hà: “Xin lỗi, chúng ta không rõ lắm.”
Derfort Martin càng thêm tức giận, nói: “Chúng ta thuê kho hàng của các ngươi, các ngươi phải có nghĩa vụ bảo vệ chứ. Chỉ dùng một câu không rõ lắm là nghĩ có thể cho qua chuyện này được sao?”
Trình Hà nhún vai nói: “Martin tiên sinh, ta đã kiểm tra hợp đồng cho thuê của quý công ty và bên chúng ta rồi. Phía trên ghi rõ ràng quy định rằng việc bảo vệ cho kho hàng sẽ do chính quý công ty tự mình phụ trách. Còn nữa, hình như quý công ty chỉ gửi một vài bộ bàn ghế gỗ, cũng đâu có tổn thất gì lớn lắm đâu.”
Lúc trước, tập đoàn Hill vì che giấu hành động của mình mà đã ghi trên hợp đồng là bọn họ thuê kho hàng để chứa bàn ghế được nhập khẩu từ Đông Nam Á đến đây.
Sau đó bọn họ lén vận chuyển bàn ghế đi, bỏ đồ cổ vào cất giữ.
Bây giờ đồ cổ mất hết, tập đoàn Hill ngoại trừ nghiến nát răng nuốt máu xuống cổ họng thì không còn cách nào khác để làm rùm beng lên.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì đó đều là đồ cổ do buôn lậu mà có, không thể cho ra ánh sáng.
“Ngươi…”
Derfort Martin bị Trình Hà nói cho không biết cãi ra sao.
“Ồ, có vẻ không đúng.”
Đột nhiên Trình Hà lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nói: “Martin tiên sinh, chỉ mất đi vài bộ bàn ghế thì chắc không cần khiến cho một vị CEO như ngài phải tự mình đến đây chứ? Có phải ở đây còn cất thứ gì quý giá không?”
Derfort Martin hừ một tiếng, nói: “Việc này không liên quan gì đến các ngươi.”
Trình Hà: “Sao lại không liên quan? Nếu như thứ các ngài gửi chính là hàng buôn lậu thì chắc chắn chúng ta sẽ bị liên lụy.”
Derfort Martin lạnh lùng nói: “Yên tâm, chúng ta là công ty tài chính hợp pháp, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận