Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 206: Chí thành chi đạo, khả dĩ tiền chi (2)

Chương 206: Chí thành chi đạo, khả dĩ tiền chi (2)
Nếu không, hắn đã giải quyết đối phương ở ngay bên ngoài công ty đầu tư rồi, làm sao có thể cho phép hắn ta ngồi trước mặt mình nữa chứ.
Thẩm Đống tò mò hỏi: “Vì sao lại đi vào? Ngươi phải biết rằng ba huynh đệ ngồi cạnh ta đều có công phu rất lợi hại. Trong tình cảnh hai bên không dùng súng thì ngươi chắc chắn không phải đối thủ của bất kỳ ai trong bọn họ.”
Tiểu Trang nói: “Ngươi có thể cảm nhận được sát khí của ta, khiến cho ta cảm thấy rất tò mò.”
Thẩm Đống hỏi: “Muốn biết nguyên nhân sao?”
Tiểu Trang gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu trang nói: “Ngươi có thể cảm ứng được ta sát khí, làm ta cảm thấy rất tò mò.”
Thẩm đống nói: “Muốn biết nguyên nhân?”
Tiểu trang gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Thẩm đống nói: “Thu phong vị động thiền tiên giác; chí thành chi đạo, khả dĩ tiền tri(). Ngươi đã nghe qua hai câu nói này chưa?”
(
) 秋风未动婵先觉; 至诚之道, 可以前知: Gió thu chưa đến mà ve sầu sớm đã tỉnh; rèn luyện thân thể và trái tim có thể dự đoán nguy hiểm.
Tiểu Trang nhíu mày nói: “Chưa từng.”
Thẩm Đống hỏi: “Vậy ngươi biết võ thuật truyền thống Trung Quốc không?”
Tiểu Trang đáp: “Biết.”
Thẩm Đống nhớ tới một cuốn tiểu thuyết về võ thuật truyền thống Trung Quốc mà hắn rất thích ở kiếp trước, nói: “Võ thuật truyền thống Trung Quốc có minh kình, ám kình và hóa kình. Trên hóa kình còn có một cảnh giới nữa, gọi là đánh phá hư không, thấy thần không phá. Nếu có thể đạt đến cảnh giới này, cho dù mạch máu trong cơ thể bị tổn thương thì ngươi cũng có thể cảm nhận được, hơn nữa có thể dùng khí huyết để tiến hành chữa trị, tuổi thọ kéo dài được lên đến hai ba trăm tuổi.”
Nghe thấy lời Thẩm Đống nói, cuối cùng thì gương mặt lạnh lùng của Tiểu Trang cũng có thay đổi, rất ngạc nhiên nói: “Ngươi đã đạt đến cảnh giới này rồi sao?”
Thẩm Đống xua tay đáp: “Để ta nói cho hết đã. Cảnh giới cao nhất của cơ thể trong võ thuật truyền thống Trung Quốc chính là đánh vỡ hư không, thấy thần không phá. Mà cảnh giới cao nhất của tinh thần chính là chí thành chi đạo, khả dĩ tiền tri. Thời xưa, những bậc thánh nhân như Khổng Tử, Lão Tử, Mạnh Tử đều đã đạt đến cảnh giới này.”
Âu Vịnh Ân ngồi bên cạnh không nhịn được mà hỏi: “Cảnh giới này rất lợi hại sao?”
Thẩm Đống nói: “Đương nhiên. Nó có thể giúp ngươi nhận biết trước nguy hiểm để phòng ngừa né tránh. Ví dụ như có người nào đó muốn giết ngươi, chỉ cần ánh mắt của người đó nhìn ngươi là ngươi sẽ cảm nhận được ngay lập tức. Hoặc ngươi sắp lên máy bay mà nếu máy bay có vấn đề gì thì ngươi cũng có thể cảm ứng được nguy hiểm.”
Tiểu Trang kinh ngạc nói: “Ngươi có thể chính xác tìm ra ta trong đám đông chính là bởi vì đã đạt đến cảnh giới chí thành chi đạo ư?”
Thẩm Đống mỉm cười: “Bất cứ ai có ác ý đối với ta thì ta đều có thể cảm nhận được, càng đừng nói đến sát ý của ngươi. Vì sao ta lại không coi ngươi ra gì? Đây chính là nguyên nhân. Huynh đệ, trừ khi ngươi có thể sử dụng vũ khí đạn đạo có tính sát thương cực cao, nếu không thì ngươi không giết được ta đâu, dùng súng bắn tỉa cũng không được.”
Tiểu Trang trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta không tin.”
Trong đầu Thẩm Đống nảy ra một ý, nói: “Ngươi có dám đánh cược với ta hay không?”
Tiểu Trang hỏi: “Đánh cược gì?”
Thẩm Đống nói: “Chúng ta tìm một nơi, ngươi cách xa 100 mét và dùng súng bắn tỉa ngắm bắn ta ba phát. Nếu ta chết, ngươi có thể đến chỗ Hàn Sâm nhận tiền. Nếu như ta không chết thì ngay giây phút ấy ngươi chính là thuộc hạ của ta, làm việc riêng cho ta. Mười năm sau ta sẽ trả tự do cho ngươi.”
Âu Vịnh Ân hét lên: “Ngươi điên à?”
Dù là súng bắn tỉa có chất lượng thấp nhất thì tầm bắn cũng có thể hơn một cây số.
Để một sát thủ cấp cao cách xa trăm mét và nổ súng, cho dù có là bộ đội đặc chủng đã trải qua huấn luyện đặc biệt cũng không có khả năng tránh né.
Hành động này của Thẩm Đống quả thật chính là tự sát.
Trong lòng Tiểu Trang cũng rất kinh ngạc, dùng ánh mắt như nhìn một bệnh nhân tâm thần để nhìn Thẩm Đống: “Ngươi có biết mình đang nói gì không vậy?”
Thẩm Đống nhướng lông mày lên, tự tin nói: “Có dám chơi không?”
Tiểu Trang nói: “Nếu như ngươi thật sự có thể làm được thì ta chấp nhận làm thuộc hạ cho ngươi cả đời. Ngươi bảo ta giết ai thì ta sẽ đi giết người đó.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Vậy quyết định thế đi. Âu tiểu thư, ngươi....”
Âu Vịnh Ân vội vàng nói: “Ta cũng muốn đi xem.”
Tình huống như thế, đối với Âu Vịnh Ân mà nói thì có sự hấp dẫn quá lớn, đánh chết cô cũng không muốn bỏ lỡ.
Thẩm Đống nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi, Âu Vịnh Ân hỏi: “Những gì ngươi nói như đánh vỡ hư không, chí thành chi đạo gì đó là sự thật sao?”
Thẩm Đống cười đáp: “Chí thành chi đạo là sự thật, nhưng đó là cảnh giới tinh thần của thánh nhân. Còn về đánh vỡ hư không, thấy thần không phá là do ta bịa ra hết đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận