Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 901: Martin tức giận (2)

Trình Hà gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Martin tiên sinh, nếu ngài không còn chuyện gì khác thì ta đi trước đây.”
Derfort Martin nhìn theo bóng lưng Trình Hà rời đi, phun ra một ngụm đờm, mắng: “Thật đúng là khốn kiếp.”
Đúng lúc này, một trợ lý của Derfort Martin chạy tới trước mặt hắn, báo: “Ông chủ, Nghiêm Lãnh chạy rồi.”
Sắc mặt Derfort Martin biến đổi, hỏi: “Chạy đi đâu?”
Trợ lý của Derfort Martin trả lời: “Hắn dẫn theo vợ con đi châu Úc.”
“Mẹ kiếp.”
Derfort Martin lạnh lùng nói: “Nhất định là tên này đã âm mưu và ra tay trộm hết số đồ cổ mà chúng ta đã cực cực khổ khổ sưu tầm.”
Trợ lý hỏi: “Ông chủ, chúng ta có nên nhờ chi nhánh bên châu Úc hỗ trợ không?”
Derfort Martin nói: “Đương nhiên. Ta phải bắt được hắn, sau đó bằm thây vạn đoạn.”
Tập đoàn Hill có chi nhánh rải rác ở mười mấy quốc gia.
Derfort Martin chỉ gọi một cuộc điện thoại, một tiếng sau, hơn chục nhân viên an ninh của tập đoàn Hill đã xuất hiện tại sân bay quốc tế Canberra.
Chỉ cần máy bay của Nghiêm Lãnh vừa đáp xuống, bọn họ sẽ bắt hắn lại.
Bay từ sân bay quốc tế Hồng Kông đến sân bay quốc tế Canberra mất mười hai tiếng đồng hồ, những nhân viên an ninh kiên nhẫn chờ máy bay đáp xuống, nhưng lại không thấy bóng dáng của cả nhà Nghiêm Lãnh đâu.
Hóa ra Nghiêm Lãnh rất thông minh, hắn biết rất rõ thế lực của tập đoàn Hill, cũng biết rằng một khi hắn đi đến sân bay quốc tế Canberra thì chắc chắn sẽ bị đối phương bắt lại, tra tấn đến chết.
Cho nên cả nhà Nghiêm Lãnh đã sớm lên chuyến bay đi đến sân bay quốc tế Singapore.
Derfort Martin suýt chút nữa bị tức chết.
Nhưng mà rất nhanh, lại có một tin tức truyền tới.
Sau khi Nghiêm Lãnh vừa đi ra khỏi sân bay quốc tế Singapore thì đã bị một kẻ không rõ danh tính dùng súng bắn, chết ngay tại chỗ.
Derfort Martin là người thông minh, lập tức ý thức được có lẽ “Đồng bọn” của Nghiêm Lãnh vì tránh cho tập đoàn Hill truy lùng ra được bọn họ mà đã diệt khẩu hắn.
Rốt cuộc là ai?
Derfort Martin lo lắng đi qua đi lại.
Trụ sở chính của tập đoàn Hill đã biết chuyện này, ba ngày sau sẽ phái người đến đảo Hồng Kông điều tra.
Nếu hắn không thể bắt được những tên trộm đồ cổ trước khi người của trụ sở chính tới đây, như vậy thì Derfort Martin, CEO của chi nhánh đảo Hồng Kông này cũng sẽ xong đời.
Bên kia, đầu sỏ Thẩm Đống đang tiếp đãi xã trưởng Đỗ Vũ Tân của Hạ Hoa xã trong văn phòng của mình.
Đỗ Vũ Tân nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Thẩm tiên sinh thật là lợi hại.”
Thẩm Đống biết chuyện hắn cướp sạch đồ cổ của tập đoàn Hill sẽ không qua mắt được con cáo già này, nhún vai nói: “Chuyện này ít nhiều cũng nhờ có ngài cung cấp manh mối.”
Trong con ngươi của Đỗ Vũ Tân lóe lên một tia sáng, chậm rãi nói: “Nghiêm Lãnh đã bị bắn chết ở sân bay quốc tế Singapore.”
Thẩm Đống vẫn bình tĩnh nói: “Những năm gần đây, Nghiêm Lãnh đã giúp cho tập đoàn Hill vận chuyển mấy vạn món đồ cổ của nước ta ra nước ngoài, có thể nói là cặn bã của dân tộc Hoa Hạ, một tên phản quốc, chết rồi coi như là may mắn cho hắn. Nếu là ở cổ đại, tội đó đã sớm bị tru di cửu tộc rồi.”
Đỗ Vũ Tân nói: “Thẩm tiên sinh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Những đồ cổ mà tập đoàn Hill thu thập được chính là vật báu vô giá của Hạ quốc chúng ta, có phải ngài nên trả lại chúng nó cho quốc gia không?”
Thẩm Đống cười nói: “Đỗ xã trưởng, không thể nói như vậy được. Những món đồ cổ đó vốn là sẽ bị buôn lậu ra nước ngoài, là thuộc hạ của ta đã giải quyết tập đoàn Hill mà lấy được. Theo đạo lý mà nói thì tất cả đồ cổ đó nên thuộc về cá nhân ta mới đúng.”
Đỗ Vũ Tân nhíu màu nói: “Thẩm tiên sinh, đồ cổ chỉ thuộc quyền sở hữu của quốc gia.”
Thẩm Đống: “Vấn đề là người sở hữu đã không bảo vệ được cho chúng nó.”
Đỗ Vũ Tân bị Thẩm Đống nói cho nghẹn lời.
Khiến hơn hai vạn tác phẩm thư pháp và tranh cổ rơi vào tay người nước ngoài, đó đúng là lỗi của bọn họ.
“Thẩm tiên sinh, như thế nào thì ngài mới bằng lòng giao những món đồ cổ đó cho quốc gia?” Đỗ Vũ Tân hỏi.
Ánh mắt Thẩm Đống sáng quắc nhìn Đỗ Vũ Tân, nói: “Đỗ xã trưởng, ngươi nói vậy tức là trước khi tới đây đã nói chuyện với đại lục rồi đúng không. Chúng ta là bạn bè, ngài cứ việc nói thẳng ra đi, không cần thiết phải thăm dò ta làm gì.”
Đỗ Vũ Tân sửng sốt, sau đó lắc đầu, cười bất đắc dĩ nói: “Thẩm tiên sinh, ngài thật sự mới chỉ có 29 tuổi thôi sao? Vì sao ta lại có cảm giác đang giao tiếp với một con cáo già vậy?”
Thẩm Đống mỉm cười: “Ta sẽ coi câu nói này của ngài như một lời khen ngợi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận