Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 188: Thẩm Đống nổi giận

Chương 188: Thẩm Đống nổi giận
Thái Tử ho khan nói: “Các thủ lĩnh, các ngươi cứ yên tâm, mỗi tháng ta có thể phát tiền lương cho những tiểu đệ này là hai nghìn đô la Hồng Kông, sẽ không để cho bọn họ làm việc vô ích. Đồng thời, ta sẵn sàng rút lợi nhuận địa bàn trước hai tháng để đưa cho tất cả mọi người."
Khi nghe được có tiền, tên ba phải Cơ ca ngay lập tức nói: "Chúng ta đều là huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm. Thái Tử, chuyện này ta đăng ký một suất.”
Thái tử vui vẻ nói: “Cám ơn Cơ ca.”
Trần Hạo Nam nói: “Ta sẽ phái Đại Thiên Nhị đến đây hỗ trợ.”
Lê Bàn Tử nói: “Đường khẩu của ta có thể phái ra ba trăm tiểu đệ. Thái Tử, ngươi có nhận hay không?”
Thái Tử vội vàng nói: “Đương nhiên là nhận.”
Những thủ lĩnh của đường khẩu khác đều bày tỏ sẵn sàng giúp đỡ.
Thập Tam Muội có quan hệ tốt với Thái Tử nên cũng đáp ứng.
Kể từ đó, Hồng Hưng chỉ còn lại bốn người thủ lĩnh Thẩm Đống, Hàn Tân, A Hoa, Khủng Long là chưa đồng ý.
Ánh mắt Tưởng Thiên Sinh lóe lên, mỉm cười hỏi: “A Đống, ngươi có ý gì?”
Thẩm Đống nói: “Ta vừa mới chiếm được Nguyên Lãng, cần phái người trông coi một chút, để tránh bị đám tạp chủng Đông Tinh kia đánh lén.”
Hàn Tân nói: “Tháng này ta còn phải gửi một lô hàng ra phía Bắc, thật sự là không có đủ nhân lực.”
Khủng Long nói: “Ta cũng không cần phải nói gì. Địa bàn của ta quá lớn, nhân thủ với không đủ.”
A Hoa nói: “Cho đến bây giờ ta chỉ có năm trăm tiểu đệ. Ngay cả nhà máy cũng không đủ, làm sao có thể phái ra hai trăm tiểu đệ.”
Lê Bàn Tử hừ một tiếng, khinh thường nói: “A Hoa, dù gì ngươi cũng là thủ lĩnh quận Hoàng Đại Tiên của Hồng Hưng chúng ta, số lượng tiểu đệ cũng ít quá đi.”
Cơ ca cười haha nói: “Lê Bàn Tử, ngươi không biết rồi. A Hoa nguowift a vốn không lui tới với quận Hoàng Đại Tiên, mà cả ngày ở bên cạnh A Đống làm tùy tùng hầu hạ hắn, giống như một tên thái giám tổng quản vậy. Nếu nói ra, quả thật khiến Hồng Hưng chúng ta mất hết mặt mũi.
Ánh mắt Thẩm Đống sắc bén như đao, lạnh lùng nói: “Cơ ca, địa vị của A Hoa ở Hồng Hưng cũng giống như ngươi, hơn nữa hắn còn là thủ lĩnh của một khu riêng. Nếu như ngươi xem thường hắn như vậy, vật thì solo đi. Người nào thua thì cút ra khỏi Hồng Hưng ngay lập tức. Nếu như ngươi không dám thì hẫy ngậm cái miệng thối của mình lại đi.”
Cơ ca giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì? Dám nói chuyện với tiền bối như vậy sao?"
Vẻ mặt Thẩm Đống khinh thường nói: “Cơ ca ngươi đã làm thủ lĩnh hơn mười năm, ngoại trừ mỗi tháng nộp chút tiền ít ỏi này, ngươi còn làm được cái gì cống hiến cho Hồng Hưng? Người thủ lĩnh không muốn phát triển như ngươi vậy, đặt một cái đầu heo vào vị trí đó cũng có thể làm được, còn không thấy ngại mà ngồi đây nói A Hoa.”
Với tư cách là lão đại của A Hoa, lúc này Thẩm Đống phải đứng ra bảo vệ hắn ta.
Nếu không sau này còn ai đứng cùng với Thẩm Đống.
Cơ ca vỗ bàn một cái nói: “Tưởng tiên sinh, ngươi nhìn một chút đi, hiện tại Hồng Hưng đã thành cái dạng gì? Lớn nhỏ gì cũng không có quy tắc nào.”
Thẩm Đống nói: “Ngươi cũng chỉ có thể cậy già lên mặt. Cơ ca, ta khuyên ngươi vẫn nên về hưu đi. Chiếm nhà xí nhưng không ị sẽ ảnh hưởng đến những người trẻ tuổi lên nắm quyền.”
“Ngươi…”
Cơ ca tức để đỏ mặt tía tai.
Lê Bàn Tử lạnh lùng nói: “A Đống, ngươi đang nói những ông già như chúng ta sao?”
A Hoa mỉm cười nói: “Lê Bàn Tử, ngươi còn không chiếm được địa bàn, nhưng lại là cao thủ trong việc châm ngòi ly gián.”
Hàn Tân ho khan một tiếng nói: “Tưởng tiên sinh, còn có việc gì khác sao? Nếu như không có chuyện gì thì chúng ta tan họp đi. Nếu tiếp tục bàn bạc, chỉ sợ trong nội bộ Hồng Hưng chúng ta sẽ có bất hòa.”
Tưởng Thiên Sinh nhìn về phía Thẩm Đống và Hàn Tân nói: “A Đống, A Tân, các ngươi có bao nhiêu tiểu đệ, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Nhưng ngay cả hai trăm tiểu đệ các ngươi cũng không muốn phái ra hỗ trợ, ta muốn hỏi một câu, đây là các ngươi có ý kiến với ta hay là có ý kiến với Thái Tử?”
Thẩm Đống nói: “Tưởng tiên sinh, nếu như ta có ý kiến với hai vị, rạng sáng hôm nay ta cũng sẽ không dẫn theo các huynh đệ đến liều mạng với đám người Hồng Thái kia. Mấy năm nay, ta vì Hồng Hưng mà buông bỏ rất nhiều địa bàn, đắc tội với bao nhiêu người. Nếu không có đủ tiệu đệ, ta chỉ sợ mình đã không sống được đến ngày hôm nay rồi.”
Hàn Tân phụ họa nói: “Ai nói không phải? Tưởng tiên sinh, mỗi đường khẩu đều có những khó khăn riêng, mong ngài có thể thông cảm chút.”
Trong lòng Tưởng Thiên Sinh rất bất mãn, không vui nói: “Được rồi, dưa hái xanh không ngọt. Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, chúng ta tan họp đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận