Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 730: Tiết lộ thiên cơ (1)

140 tỷ Hạ nguyên, có lẽ đây là khoản cho vay lớn nhất trong lịch sử Hạ quốc.
Thẩm Đống dám vay nhiều tiền như thế, cũng là vì biết quốc gia đang có nhu cầu ngoại tệ rất cấp bách.
140 tỷ Hạ nguyên đổi lấy 2 tỷ đô la Mỹ ngoại tệ mỗi năm trong vòng mười năm tới, chắc chắn đem lại lợi ích rất lớn cho đất nước.
Phải biết rằng, 2 tỷ đô la Mỹ này đã tương đương với 40% tổng ngạch dự trữ ngoại tệ hiện tại của ngân khố quốc gia.
Thẩm Đống nói: “Lão gia tử, ngài nghĩ lại đi, 140 tỷ mà ta vay sẽ toàn bộ được đầu tư vào quốc nội, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Huống hồ, ta làm như thế là cũng như giao hết tài sản và cả mạng sống của mình cho đất nước, căn bản là ngài chẳng cần lo lắng gì cả. Có lẽ tương lai ta sẽ càng kinh doanh mở rộng hơn, cho thể cung cấp thêm càng nhiều ngoại tệ cho quốc gia thì sao.”
Lão gia tử nâng ly trà lên, nhấp một ngụm trà, sau một hồi trầm ngâm thật lâu thì nói: “Cho vay 100 tỷ Hạ nguyên, trả hết trong vòng năm năm, mỗi năm 3 tỷ đô la Mỹ.”
Thẩm Đống cười khổ: “Lãi suất 5 tỷ trong 5 năm là quá cao.”
Lão gia tử: “Ngươi có thể quyên góp 200 triệu mỗi năm, ta cho ngươi vay 100 tỷ với lãi suất 1 tỷ mỗi năm mà còn cao ư?”
Thẩm Đống thở dài: “Ta đã biết hai lạng trà của ngài sẽ không dễ cầm đi như thế mà.”
“Ha ha ha ha”
Lão gia tử cười to nói: “Vậy là ngươi đồng ý rồi?”
Thẩm Đống gật đầu: “Ta đồng ý. Lão gia tử, đây cũng coi như là ta đang cống hiến cho quốc gia đúng không?”
lão gia tử nói: “Tính. Chờ khi nhận được 5 tỷ đô la Mỹ của ngươi thì ta sẽ phát cho ngươi cái giấy khen.”
Thẩm đống bất đắc dĩ nói: “Ta cảm ơn ngài.”
“Ha ha ha ha ha”
lão gia tử lại càng cười to hơn.
Vành mắt của Lưu Huy có hơi ửng đỏ.
Đã rất lâu rồi hắn ta không thấy lão gia tử cười vui sướng đến vậy.
Vì sự phát triển của quốc gia, lão gia tử luôn tỏ ra cau mày suy nghĩ, có đôi khi cơm cũng ăn không vô.
Sở dĩ lần này trực tiếp gặp mặt với Thẩm Đống, còn cùng hắn bàn chuyện làm ăn như những người bán hàng rong ven đường, chủ yếu là vì muốn giải quyết vấn đường ngoại thương của quốc gia.
Nếu Thẩm Đống thực sự có thể mang lại cho quốc gia nhiều ngoại tệ như thế thì xem như hoàn toàn giải quyết được nhu cầu cấp bách của đất nước.
Thật ra Thẩm Đống làm sao có thể không biết được, có thể để lão gia tử tự thân gặp mặt hắn để bàn chuyện đầu tư thì cũng đã đủ chứng minh rằng nền kinh tế của đất nước đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn đến mức nào.
Là một cảnh sát hình sự xuyên qua quá khứ, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Đống cũng phải giúp đỡ bằng mọi giá.
Có lẽ đây cũng là sứ mệnh của hắn khi đến thế giới này.
Bàn xong chuyện chính, Thẩm Đống và lão gia tử còn trò chuyện với nhau thêm hai tiếng nữa, chủ yếu là nói về tình hình ở đảo Hồng Kông.
Thẩm Đống kể hết những gì hắn biết, không có nửa lời giấu giếm, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu thì cũng nói ra toàn bộ, khiến cho lão gia tử hiểu biết được rất nhiều.
Sau khi ăn trưa cùng Lão gia tử trong sâu, Thẩm Đống cáo từ rời đi.
Lão gia tử chẳng những tự mình tiễn hắn ra sân mà còn đưa cả số điện thoại riêng của mình cho Thẩm Đống, nói hắn có thể liên lạc bất kỳ lúc nào. Điều này làm cho Thẩm Đống có chút thụ sủng nhược kinh (1).
(1): 受宠若惊: Được ưu ái quá mà lo sợ.
Trước khi lên xe, Thẩm Đống quay đầu nhìn về phía ông lão có mái tóc bạc trắng, dáng người gầy ốm này, đột nhiên lại đi vòng trở về, nhẹ giọng nói: “Lão gia tử, kinh tế của Bắc Tô quốc đang có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Ta đoán là không đến 5 năm nữa, có thể quốc gia này sẽ sụp đổ. Nghe nói hiện giờ, một số tập đoàn tài chính quốc tế ở Âu Mỹ đã bí mật hành động rồi, tốt nhất là ngài nên chú ý một chút.”
Con ngươi của Lão gia tử lóe sáng, gật đầu nói: “Ta biết rồi. Tiểu Thẩm, cảm ơn ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Cũng có thể là ta quá bi quan. Dù thế nào đi chăng nữa thì Lão gia tử à, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, quốc gia không thể thiếu ngài.”
Nói xong, Thẩm Đống cúi đầu thật sâu chào ông ta rồi quay người đi vào trong xe.
Cho dù mới gặp mặt chưa đến ba tiếng, nhưng Lão gia tử đã thể hiện được nhân cách khiến người ta nể phục mà tình yêu nước cao thượng của mình, khiến cho Thẩm Đống vô cùng kính trọng.
Nếu không thì hắn cũng sẽ không tiết lộ thiên cơ cho Lão gia tử một cách liều lĩnh như vậy.
Sau khi xe rời đi, Lão gia tử nói: “Lưu Huy, ngươi đánh giá thế nào về Tiểu Thẩm?”
Lưu Huy nói: “Khí độ bất phàm, suy nghĩ độc đáo, tầm nhìn rộng lớn, có niềm tự hào dân tộc mạnh mẽ và lòng tự tin. Lão gia tử, ta cho rằng đó là một đồng chí đáng giá để chúng ta hợp tác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận