Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 918: Chuyên gia đến rồi (2)

Ăn uống no say, Thẩm Đống đã trò chuyện với chuyên gia chế tạo ô tô người Liên Xô là Leonnid và giáo sư Tề Minh Viễn người Yến Đô trong một phòng họp.
Tề Minh Viễn đẩy mắt kính, hỏi trước: "Thẩm tiên sinh, ngươi có phương án kỹ thuật đầy đủ cho xe mới thật không?"
Thẩm Đống gật đầu nói: "Đúng vậy. Nhưng ta không chắc liệu phương án này có thành công không?"
Tề Minh Viễn nói: "Ta có thể xem tài liệu kỹ thuật về động cơ không?"
Thẩm Đống không chút do dự nói: "Tất nhiên là được."
Hắn lấy từ tròn cặp ra hai tài liệu về động cơ, tất cả đều được viết bằng tiếng Anh.
Đối với các chuyên gia đến từ Liên Xô và Yến Đô, tiếng Anh là ngôn ngữ mà bọn họ đều có thể hiểu.
Leonnid không nói một lời, cầm tài liệu lên rồi cúi đầu xem.
Tề Minh Viễn cũng vậy.
Đối với những kỹ thuật viên như bọn họ, không có gì hấp dẫn hơn công nghệ mới.
Điều khiến Thẩm Đống cảm thấy bất lực là hai người họ đã xem liên tục hai tiếng, mãi đến một giờ sáng mới ngẩng đầu lên trong tiếng ho của Thẩm Đống.
Leonnid phấn khích nói bằng tiếng Anh: "Thẩm tiên sinh, mặc dù ta chỉ xem chưa đến một phần ba tài liệu về động cơ này nhưng ta thấy về mặt lý thuyết thì không có vấn đề gì."
Tề Minh Viễn đẩy mắt kính lên khen ngợi: "Người tạo ra công nghệ động cơ này quả là tài giỏi. Thẩm tiên sinh, ta có thể gặp người này không?"
Thẩm Đống nhún vai nói: "Rất tiếc, ông ấy đã qua đời rồi. Vì lời thề nên ta không thể công khai tên của ông ấy."
Tề Minh Viễn nói: "Vậy thì thật đáng tiếc."
Leonnid hỏi: "Thẩm tiên sinh, khi nào thì phòng thí nghiệm mà bọn ta yêu cầu có thể xây dựng xong? Ta đã có hơi nóng lòng rồi."
Thẩm Đống nói: "Các thiết bị và dụng cụ liên quan đã vận chuyển đến một phần ba, hai phần ba còn lại sẽ tiếp tục đến trong một tuần nữa. Giáo sư Tề Minh Viễn, Leonnid tiên sinh, hai người đều là chuyên gia chế tạo ô tô giỏi nhất của Hạ Quốc và Liên Xô, ta hy vọng hai người có thể đoàn kết nhất trí, lãnh đạo mọi người vượt qua khó khăn, chế tạo ra chiếc xe ô tô đầu tiên của Đằng Phi trong thời gian ngắn nhất."
Leonnid và Tề Minh Viễn nhìn nhau, đồng thanh nói: "Không thành vấn đề."
Không giấu giếm, Thẩm Đống đã giao toàn bộ tài liệu kỹ thuật chế tạo ô tô cho hai người.
Còn những việc còn lại, Tiểu Mã Ca sẽ chịu trách nhiệm giải quyết.
Sau khi tiễn Leonnid và Tề Minh Viễn đi, Tiểu Mã Ca nói: "Đống ca, xe tải và xe máy của chúng ta thì sao? Bọn ta đã chuyển dây chuyền sản xuất của chúng đến đây, chẳng lẽ không cần nữa sao?"
Thẩm Đống trầm ngâm một lúc rồi nói: "Làm xe máy trước, xe tải tạm dừng một thời gian."
Tiểu Mã Ca gật đầu nói: "Đã rõ."
Thẩm Đống không trở về Hồng Kông mà ở lại Bằng Thành một đêm, sáng sớm hôm sau hắn đã về nhà.
Hôm nay là ngày bà nội Thu Đề xuất viện, Thẩm Đống và bốn cô gái đến bệnh viện.
"Chú, tình hình hồi phục của lão thái thái thế nào rồi?" Thẩm Đống hỏi.
Cha Thu Đề cười tươi nói: "Đã có thể đứng dậy đi được một đoạn đường rồi. Bác sĩ nói tập luyện thêm một tháng nữa là có thể hồi phục gần như trạng thái trước đây. Tiểu Thẩm, ta cảm ơn ngươi nhiều lắm."
Thẩm Đống xua tay nói: "Đó là điều nên làm mà."
Cha Thu Đề nói: "Tiểu Thẩm, Thu Đề, bọn ta cũng đã đến Hồng Kông một thời gian rồi. Tối qua, bọn ta đã bàn bạc một chút định đưa lão thái thái về."
Thu Đề cau mày nói: "Cha, không phải đã nói rồi sao? Đợi đến khi bà nội hoàn toàn bình phục rồi mới về mà."
Bà nội Thu Đề nói: "Thu Đề, bà khá nhớ nhà rồi."
Thẩm Đống nói: "Bà nội, cháu biết bà có thể hơi không quen với cuộc sống ở Hồng Kông. Nhưng bà phải thừa nhận rằng, điều kiện y tế ở đây tốt hơn nhiều so với ở đại lục. Phục hồi chức năng không phải là chuyện nhỏ, nó còn liên quan đến việc bà có thể hồi phục đến mức nào. Thu Đề đã tìm cho bà một chuyên gia giỏi nhất để hướng dẫn bà hàng ngày. Có câu nói nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, cháu thấy bà nên đợi đến khi bình phục hoàn toàn rồi về thì hợp lý hơn."
Thu Dương nói: "Anh rể nói đúng đó. Bà nội, cháu và Tiểu Diệp vẫn chưa chơi đủ ở Hồng Kông. Bà ở lại thêm một thời gian nữa đi."
Bà nội Thu Đề trầm ngâm một lúc, nói: "Được rồi. Tiểu Thẩm, lại làm phiền cháu rồi."
Thẩm Đống cười nói: "Cháu rất thích được bà làm phiền đó."
"Ha ha ha"
Mọi người cười ồ lên.
Đưa bà nội về biệt thự xong thì cả nhà Thẩm Đống ăn cơm ở đó.
Buổi chiều, bốn cô gái rủ Thu Dương và Diệp Hân đi mua sắm.
Hai vợ chồng vui vẻ đồng ý.
Lý Hân Hân nói: "Ông xã, ngươi có đi không?"
Thẩm Đống đương nhiên không muốn đi, thế là hắn giơ hai tay lên, nói: "Ta muốn đi lắm nhưng tiếc là không có thời gian rồi."
Âu Vịnh Ân hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi không đi thì tốt. Mỗi lần đi mua sắm, ngươi đều làm như sắp chết đến nơi, làm người ta tức chết đi được. Thu Dương, ngươi đừng học theo anh rể của ngươi nhé."
Thu Dương sờ gáy cười ngây ngô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận