Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 496: Thức tỉnh Đại D (2)

“Nếu như ta là ngươi, ta sẽ giao chuyện ở Hào Giang cho một người đáng tin phụ trách, một mình lặng lẽ quay về đảo Hồng Kông. Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, nếu có chuyện gì thì ngươi có thể giải quyết bất cứ lúc nào. Về phần Hào Giang, chỉ cần Hồng Hưng và các xã đoàn khác không ra tay giúp đỡ, ngươi và băng đảng Tam Liên có cơ hội chiến thắng rất lớn. Từ đóm ngươi có thể chăm sóc được hai bên.”
“Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ngươi. A Đống, ta bị thắng lợi làm cho đầu óc choáng váng, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”
“Không cần khách sáo, ta cũng là vì bản thân mình. Ngộ nhỡ ngươi có chết, những xã đoàn kia không phải làm phiền ta cả ngày sao."
"Hahaha, đừng lo lắng, ta không chết dễ dàng như vậy đâu."
...
Chiều hôm đó, Đại D giao việc ở Hào Giang cho cấp dưới và lặng lẽ trở về Thuyên Loan.
Mười giờ tối, Tưởng Thiên Dưỡng của Hồng Hưng và Lâm Hoài Nhạc của Hòa Liên Thắng đồng thời xuất binh đánh Đại D.
Đại D đã chuẩn bị từ trước nên lập tức tiến hành phản công.
Hắn ta rất thông minh, biết mình đối phó hai xã đoàn nhất định không đánh thắng được, nên đã trực tiếp sử dụng súng.
Ngay khi tiếng súng vang lên, đội chống băng đảng Hồng Kông không dám lơ ​​là, nhanh chóng điều động một lượng lớn cảnh sát để duy trì trật tự.
Điều khiến người ta buồn cười nhất chính là rất nhiều đàn em của Hồng Hưng và Hòa Liên Thắng bị đàn giết chết đều có súng trong tay.
Không cần phải nói, đây nhất định là trò hề của Đại D.
Xã đoàn ở đảo Hồng Kông đánh nhau không được phép sử dụng súng, đây là quy định.
Nếu quy tắc đã bị phá vỡ, vậy để ba xã đoàn cùng nhau phá vỡ chúng.
"Cái gì? Đại d không có ở Hạo Giang."
Sau khi nhận được thông báo của Hàn Tân, sắc mặt Tưởng Thiên Dưỡng trở nên cực kỳ khó coi.
Những người hắn ta cử đi chặn Đại D vẫn đang nằm chờ ở ven đường.
Bây giờ thì tốt rồi, mai phục sự cô đơn lạnh lẽo.
Hàn Tân nói: “Tưởng tiên sinh, Đại D đã dùng súng, kinh động đến cảnh sát. Cơ ca và Đại Thiên Nhị không chạy trốn được, đã bị bắt vào cục cảnh sát.”
Tưởng Thiên Dưỡng cau mày nói: "Nếu hắn dám dùng súng, không sợ cảnh sát chú ý đến sao?"
Hàn Tân cười khổ nói: “Tên khốn này giở trò thông minh, hắn nhét rất nhiều súng vào tay đàn em đã bị giết của chúng ta, bây giờ là ba bang cùng dùng súng, nếu bị chú ý thì tất cả đều bị chú ý.”
“Mẹ kiếp!”
Nghe Hàn Tân nói, Tưởng Thiên Dưỡng trực tiếp chửi bới.
Ba giờ sáng, Đại D, Tưởng Thiên Dưỡng, Lâm Hoài Nhạc được Lý Văn Bân mời đến đồn cảnh sát.
Vừa ngồi vào phòng họp, Đại D đập bàn, chỉ vào mũi Tưởng Thiên Dưỡng và Lâm Hoài Nhạc mắng: “Các ngươi đúng là giỏi, đánh thì đánh đi, còn dám dùng súng, đúng là không để cảnh sát vào mắt mà.”
Cho dù là Tưởng Thiên Dưỡng cũng không khỏi tức giận đến tái mặt khi nghe thấy nhân vật phản diện Đại D tố cáo trước, nói: "Đại D, ngươi chính là người vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy. Ngươi cho rằng nhét súng vào trong tay người chết là có thể giấu được Lý tiên sinh sao? Làm sao có thể?”
Lâm Hoài Nhạc nói: "Lý tiên sinh, những khẩu súng đó không liên quan gì đến chúng tôi, mong ngài có thể minh xét.”
Lý Văn Bân rít một hơi thuốc, bình tĩnh nói: "Các người đúng là tìm việc làm cho cảnh sát chúng ta. Chúng ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện súng, bây giờ làm phiền ba người có thể giải thích một chút, tại sao các người lại đánh nhau?”
Vẻ mặt Đại D ủy khuất nói: “Lý tiên sinh, không biết tại sao hai người bọn họ lại cho người tấn công địa bàn của ta?”
“Bụp.”
Lý Văn Bân đập bàn một cái, tra hỏi: “Cái gì mà địa bàn của ngươi?”
Đại D lập tức nhận ra mình đã nói sai nói: “Địa bàn có nghĩa là các hộp đêm, KTv và các cửa hàng mà Thương gia ủy quyền cho ta quẩn lý. Đàn em của hai xã đoàn của bọn họ giống như người điên vậy, xông vào những cửa hàng này, gặp người thì chém gặp đồ thì đập. Ta không còn cách nào khác, đành phải triệu tập các nhân viên bảo vệ ra sức chống lại. Ta chưa từng nghĩ bọn họ sẽ dừng súng, khiến cho nhân viên bảo vệ của ta bị thương rất nghiêm trọng.”
Lý Văn Bân nhìn về phía Tưởng Thiên Dưỡng cùng Lâm Hoài Nhạc, hỏi: "Là vậy phải không?”
Lâm Hoài Nhạc nói: "Đương nhiên không phải."
Lý Văn Bân hỏi: “Đây không phải thì là cái gì?”
Lâm Hoài Nhạc ngay lập tức không phản bác lại được.
Lý Văn Bân hừ một tiếng, hướng camera nói: "Tắt đi."
Ngay sau đó, cả hai camera trong phòng đều bị tắt.
Lý Văn Bân nói: “Được rồi, bây giờ mọi người có thể thoải mái nói chuyện. Tưởng Thiên Dưỡng, Lâm Hoài Nhạc, người của các ngươi tại sao lại muốn đánh Đại D?”
Tưởng Thiên Dưỡng và Lâm Hoài Nhạc nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận