Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 454: Tưởng Thiên Sinh muốn ra tay (2)

Thẩm Đống nâng một ly rượu vang đỏ lên, nói: “Đương nhiên là không. Các ngươi đừng thấy bây giờ thị trường chứng khoán Hồng Kông và chỉ số bất động sản sụt giảm mà nghĩ rằng không nên đầu tư. Ta phán đoán là bất động sản vẫn sẽ là động cơ phát triển trong tương lai của đảo Hồng Kông, ít nhất còn hot đến 10 năm nữa. Trong 5 năm đầu, chỉ cần không xảy ra thay đổi gì quá lớn thì ta sẽ chỉ thuê chứ không bán. Đợi đến 5 năm sau, khi giá bất động sản đã đạt đến một mức mà ta cho rằng đã chạm đỉnh rồi thì ta sẽ dần bán hết toàn bộ bất động sản sở hữu đi. Nếu các ngươi sẵn sàng đầu tư tiền vào đó thì ta có thể đảm bảo rằng trong vòng 10 năm, khoản đầu tư của các ngươi sẽ tăng lên ít nhất là gấp 5 lần lợi nhuận.”
Trong trí nhớ của Thẩm Đống, giá nhà đất trên thị trường bất động sản vẫn luôn tăng nhanh một cách chóng mặt.
Mãi cho đến 10 năm sau, một cuộc khủng hoảng tài chính nữa xảy ra thì tình trạng bong bóng nhà đất mới được giải quyết.
Bởi vậy nên giá nhà đất sẽ chạm mốc đỉnh điểm vào 8 năm sau.
Nhưng mà Thẩm Đống không thể chờ đến lúc giá lên cao nhất, lúc ấy thì đã chậm.
Cho nên lựa chọn bán bất động sản vào 5 năm sau là thời gian thích hợp nhất.
Thập Tam Muội do dự nói: “Khủng hoảng tài chính lần này khiến cho giá bất động sản ở đảo Hồng Kông giảm hơn 20%, rất nhiều người đều nói nhà đất không có tương lai. A Đống, ngươi chắc chắn không có vấn đề gì sao?”
Thẩm Đống đáp: “Giá nhà giảm chỉ là tình trạng tạm thời mà thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể khôi phục lại trong vòng ba tháng. Sau đó mấy năm tiếp theo sẽ tăng nhanh, ta đã bảo công ty bất động sản Đằng Phi điều tra vài tòa nhà, chỉ cần có giá thích hợp sẽ đi mua ngay.”
”Thế này đi, nếu các ngươi nghi ngờ đối với bất động sản thì có thể đưa tiền cho ta. Mỗi năm ta cho các ngươi 33% tiền lờ, đảm bảo tiền các ngươi tăng gấp đôi trong ba năm.”
“Muốn cùng ta góp vốn làm bất động sản hay là cho vay thu tiền lãi, các ngươi trở về suy nghĩ kỹ đi.”
“Nhớ kỹ là qua thôn thì không còn cửa hàng này nữa đâu ().”
(
) Nghĩa là cơ hội chỉ đến một lần, phải biết trân trọng.
Hàn Tân cầm ly rượu vang đỏ lên, nói: “Dù là lựa chọn như thế nào thì ba người chúng ta cũng cảm ơn ngươi trước.”
Thẩm Đống nói: “Dùng rượu của ta để cảm ơn ta. Tân ca, ngươi biết cách chơi thật đấy.”
“Ha ha ha ha”
Bốn người cười to.
Sau đó Thập Tam Muội hỏi: “A Đống, có phải ngươi phía ngươi đi đả thương A Nam và Đại Phi không?”
Thẩm Đống cũng không giấu giếm, thẳng thắng nói: “Hai người bọn họ cũng có quan hệ khá tốt với ta, ta không muốn bọn họ chết trước mặt ta nên trước khi cuộc chiến xảy ra đã dùng một vài thủ đoạn.”
Thập Tam Muội cười nói: “Nếu chúng ta không từ chối Tưởng Thiên Sinh thì chắc có lẽ cũng có kết quả giống như bọn họ rồi.”
Thẩm Đống cười: “Chắc chắn là không. Ta sẽ bắt các ngươi lại, cho người hầu hạ cơm no rượu say. Đợi đến khi trận đại chiến kết thúc thì thả các ngươi ra.”
Thập Tam Muội nói: “Cũng được đấy. A Đống, sòng bạc của Hồng Hưng bị cướp rồi, chắc chắn Tưởng Thiên Sinh sẽ không bỏ qua cho ngươi, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận.”
Thẩm Đống thở dài: “Hôm nay Lãng thúc tìm ta, nói là tối mai Tưởng Thiên Sinh mời ta đến Hữu Cốt Khí đàm phán.”
Vẻ mặt Hàn Tân biến đổi, nói: “Ngươi đồng ý rồi sao?”
Thẩm Đống nói: “Đã đồng ý.”
Hàn Tân nhíu mày: “Cẩn thận.”
Thẩm Đống gật đầu: “Yên tâm. Nếu không phải còn nhớ tình nghĩa ở Hồng Hưng thì ta sẽ có thể để cho Tưởng Thiên Sinh còn sống chứ. Nếu hắn ta còn có âm mưu quỷ kế gì thì ta sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận.”
Thập Tam Muội nói: “Không nói mấy chuyện mất vui đó nữa. Hôm nay có rượu hôm nay say, tới, chúng ta uống một ly.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Thập Tam Muội nói đúng. Nào, cụng ly.”

Sáng hôm sau, Thẩm Đống cảm nhận được có một ánh mắt đang dịu dàng nhìn mình nên lập tức mở mắt.
Hải Đường cười nói: “Tính cảnh giác của ngươi cũng quá cao rồi đó. Ta mới vừa nhìn ngươi năm giây thì ngươi đã tỉnh.”
Thẩm Đống bóp nhẹ mũi Hải Đường, ôm cô vào lòng, nói: “Hân Hân và những người khác biết mối quan hệ của chúng ta từ khi nào?”
Đêm qua, khi Thẩm Đống về nhà thì ngoại trừ Hải Đường còn thức, Lý Hân Hân và Thu Đề đã đi ngủ.
Có ý gì?
Đương nhiên Thẩm Đống hiểu.
Hai người quần nhau hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng kết thúc sau khi Hải Đường mở miệng xin tha.
“Vào đêm ngày ta đến, ta đã nói cho bọn họ.”
”Ngươi nói như thế nào?”
”Ta nói ta và ngươi đã có quan hệ, nhưng ta sẽ không kết hôn với ngươi. Hân Hân, Thu Đề và Âu Vịnh Ân có lẽ cũng sớm nhận ra được nên không có bất ngờ lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận