Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 242: Thẩm Đống đổi đầu Hồng Văn (2)

Chương 242: Thẩm Đống đối đầu Hồng Văn (2)
Ra khỏi thang máy, Thẩm Đống nhìn thấy năm tên đang chơi đùa nơi hành lang.
Năm người này chính là đám A Quỷ.
Nhìn thấy Thẩm Đống, năm người kia đồng loạt hành động, nhanh chóng sờ vào cây súng bên người hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Thẩm Đống cười cợt, nói: “Đối với cao thủ có võ công cao cường mà nói, chỉ cần bảy bộ thì quyền sẽ nhanh hơn cả thương mà bản thân ta có thể tập đến 12 bộ. Các ngươi còn cảm thấy có cơ hội nổ súng trước mặt ta nữa không?”
Năm người như gặp đại địch, thế nhưng chẳng ai dám nói gì.
Thẩm Đống quét mắt một vòng, nhìn A Quỷ đang đứng ở sau cùng kia, bảo: “Nếu như ta đoán không sai, ở thời khắc quyết định sống chết kia là ngươi bảo mọi người rút lui đúng chứ?”
A Quỷ lạnh lùng nói: “Là ta.”
Thẩm Đống hứng thú hỏi: “Tại sao lúc đó không cược một ván? Có khi các ngươi đã giết chết ta rồi đấy?”
A Quỷ phun ra hai chữ: “Trực giác.”
Thẩm Đống gật đầu, nói: “May là các người không tiếp tục động thủ, nếu không bây giờ có lẽ các ngươi đều chết hết rồi.”
A Quỷ nói: “Ngươi hơi tự cao rồi đấy.”
Thẩm Đống nhún vai, nói: “Tin hay không tùy ngươi. Ha Ha, để ta đoán một chút, sau khi các ngươi rời đi chắc hẳn đã mai phục xung quanh biệt thự của ta đúng chứ? Sau khi trận chiến kết thúc, các ngươi cảm thấy thể lực của ta không còn chống đỡ nổi, thả lỏng cảnh giác cho nên đó là cơ hội tốt nhất để giết ta. Các vị, ta đoán có đúng không?”
Nghe thấy lời Thẩm Đống nói, trong lòng năm người bọn họ chấn động mạnh mẽ, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng.
Biến thái!
Thật con mẹ nó biến thái!
Tên trước mắt này không chỉ có võ công cao cường, mà đầu óc hắn ta cũng rất thông minh.
Hắn ta vậy mà có thể đoán được kế hoạch ám sát của bọn họ, chuyện này quả thật quá khó để tin tưởng.
May mà Văn ca bảo bọn họ rút lui, nếu không, có lẽ bọn họ đã xong đời hết rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ thay đổi nhanh chóng, Thẩm Đống liền biết bản thân đã đoán đúng, hắn nói: “Được rồi, không chơi với các ngươi. Văn ca có ở đây không? Ta có chuyện muốn tâm sự với hắn.”
A Quỷ hỏi: “Ngươi tìm Văn ca làm cái gì?”
Thẩm Đống nói: “Đương nhiên là để xác nhận quan hệ rồi. Nếu là bạn bè, mọi người nên ở chung hòa thuận. Còn nếu là kẻ địch, thì phải xem xem bản lĩnh của ai lớn hơn thôi. Mặc kệ là bạn hay là thù, hôm nay ta chắc chắn sẽ không ra tay, do đó các ngươi không cần quá lo lắng.”
A Quỷ nói: “Để ta báo cáo với Văn ca một chút.”
“Không cần. A Quỷ, để Thẩm tiên sinh vào đi.”
Bên trong văn phòng truyền đến tiếng nói vang dội.
“Dạ rõ.”
A Quỷ đáp lại một tiếng, nói: “Thẩm tiên sinh, xin lỗi, ngài chỉ có thể đi vào một mình.”
Thẩm Đống gật gù, đối với ba người Lý Kiệt nói: “Các ngươi chờ ta ở bên ngoài.”
Đi vào văn phòng, bên trong có hai tên đang ngồi.
Một người trong số đó có vẻ lớn tuổi hơn một chút, tóc đã bạc hết nửa đầu, nhưng khí thế bất phàm, tinh thần vẫn minh mẫn, khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.
Mà người còn lại khoảng độ trung niên, nhìn bề ngoài giống như một nhân viên cấp cao của công ty, ánh mắt ôn hòa, cử chỉ hơi chút tùy ý, không đủ thận trọng.
Không cần bàn cãi, người lớn tuổi hơn kia chính là Văn ca danh tiếng vang xa Hồng Văn, người trung niên còn lại ắt hẳn là em trai hắn ta Hồng Nam.
Hồng Văn nói: “Không hổ là trường giang sóng sau xô sóng trước mà, đời sau lại càng mạnh hơn đời trước nhiều. Thẩm tiên sinh, nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy bản thân đã già rồi.”
Thẩm Đống đi lên phía trước, bắt tay cùng hắn ta, mỉm cười nói: “Ta rất yêu thích câu nói trong [Đằng Vương Các Tự] của Vương Bột vào thời Đường. Già càng nên mạnh lòng không biết bạc đầu. Khổ càng nên kiên tâm đừng mất chí khí mây xanh. Văn ca, ta đã từng nghe nói về xuất thân của ngài, hai câu thơ này vừa lúc có thể miêu tả nửa đời của ngài.”
Hồng Văn cười ha hả, nói: “Thẩm tiên sinh quá khen, ta nhưng không dám nhận. Nói thật, nếu như không phải biết được Thẩm tiên sinh đây có thể tự mình đối đầu với tám vị cao thủ, có nói thế nào ta cũng sẽ không đem ngươi cùng Hồng Hưng liên hệ với nhau.”
Thẩm Đống buông tay, nói: “Hết cách rồi, trai đẹp có khí chất như ta, rất dễ khiến cho người khác hiểu nhầm ta là giáo sư đại học.”
“Ha ha”
Hồng Nam đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa, cứ thế mà cười ra tiếng.
Hông Văn cũng không khỏi mỉm cười.
Ai ngờ được đường đường là Đống Diêm Vương lại có thể hài hước như vậy.
Sau khi mọi người ngồi xuống, ánh mắt Thẩm Đống như tia điện, gọn gàng dứt khoát nói: “Văn ca, chuyện tối qua ngươi chi năm người bên ngươi đến giết ta, ta muốn một lời giải thích.”
Vừa dứt lời, bầu không khí mới vừa hòa hoãn chút lại bắt đầu căng thẳng trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận