Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 894: Các ngươi đã làm gì vậy (2)

Thẩm Đống: “Tiếp theo ta định bán khống Nhật nguyên tại thị trường chứng khoán Đông Doanh. Nếu các ngươi có can đảm thì có thể chơi thử.”
Thập Tam Muội kinh ngạc nói: “Thị trường chứng khoán Đông Doanh đang hừng hực khí thế, tốc độ tăng số còn hơn tên lửa, Nhật nguyên đã tăng gấp đôi giá trị trong vòng ba năm. Tin tức của ngươi có chuẩn không vậy?”
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Ta chỉ phân tích chi tiết dựa trên tình hình thị trường chứng khoán Đông Doanh và Nhật nguyên mà thôi, không có thông tin nội bộ nào cả. Hơn nữa, loại chuyện này thì cần thông tin nội bộ gì chứ. Các ngươi tin thì nói tiếp, không tin thì bỏ qua, không sao cả.”
Hàn Tân không nghĩ ngợi gì mà nói: “Ta tin. A Đống, ta biết ngươi có một đội ngũ chuyên viên chứng khoán chuyên nghiệp, hay là ta đưa tiền cho ngươi, ngươi làm giúp ta có được không?”
Thẩm Đống cười nói: “Đương nhiên là được. Nhưng mà dù là huynh đệ ruột thì cũng phải tính toán cho rõ ràng. Nếu dự đoán của ta sai lầm, khiến ngươi bị mất tiền thì ta sẽ không thu một xu thủ tục phí nào cả. Nhưng nếu ta thắng thì ngươi phải đưa cho chúng ta 40% tiền lời.”
Hàn Tân kinh ngạc nói: “Mẹ nó, ngươi cũng quá hắc rồi.”
Thẩm Đống trợn trắng mắt, nói: “Giá cả ta đưa ra cho người khác là sáu bốn đó, là chúng ta 60%, khách hàng 40%. Cho ngươi 60% đã là nể mặt ngươi lắm rồi.”
Hàn Tân vui vẻ nói: “Ta đây dám chắc rằng việc kinh doanh của ngươi làm ăn rất tốt.”
Thẩm Đống thở dài nói: “Tân ca, ngươi không có chút kiến thức tài chính nào cả. Nói chuyện này với ngươi ta có cảm giác như đàn gảy tai trâu vậy.”
Thập Tam Muội nói: “A Đống, chúng ta không hiểu, ngươi giải thích một chút được không.”
Thẩm Đống: “Ví dụ thế này, bây giờ các ngươi đầu tư cho ta 100 triệu đô la Mỹ. Ta có thể giúp các ngươi kiếm lời bằng cách dùng phương pháp đòn bẩy gấp năm lần từ những công ty trái phiếu, biến tiền vốn từ 100 triệu thành 500 triệu đô la Mỹ. Nếu kết quả cuối cùng là kiếm lời 50%, các ngươi có thể lấy được lợi nhuận 100 triệu đô la Mỹ.”
Thập Tam Muội nói: “Nói cách khác, tính cả tiền vốn thì chúng ta có thể lấy về 100 triệu đô la Mỹ đúng không?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đúng thế.”
Thập Tam Muội: “Nhưng mà nếu như thua thì chẳng phải sẽ mất sạch tiền hay sao. Dù sao đó cũng là đòn bẩy gấp năm lần.”
Thẩm Đống cười nói: “Trên thế giới này không có việc kinh doanh nào đảm bảo luôn có lãi. Muốn kiếm được nhiều tiền thì phải chấp nhận mạo hiểm lớn. Nếu các ngươi muốn giữ được tiền vốn thì cho ta 80% lợi nhuận. Thắng, các ngươi có thể lấy 20%. Thua, ta trả tiền vốn lại cho các ngươi.”
Ánh mắt Hàn Tân sáng lên, nói: “Cách này được đó. A Đống. Ta đưa ngươi 100 triệu đô la Mỹ, ngươi đầu tư giúp ta. Đúng rồi, cần thời gian bao lâu thế?”
Thẩm Đống suy nghĩ rồi nói: “Khoảng chừng nửa năm. Mục tiêu của ta là lợi nhuận 30%. Nếu thành công, ngươi có thể lấy được lợi nhuận 30 triệu đô la Mỹ. Nếu không thành công thì ta trả lại 100 triệu đô la Mỹ cho ngươi.”
Hàn Tân nói: “Được.”
Thập Tam Muội cười khổ nói: “Ta đập nồi bán sắt cũng chỉ lấy ra tối đa được 30 triệu đô la Mỹ thôi.”
Thẩm Đống: “Đã rất tốt rồi. Không có nhiều đại ca trên đảo Hồng Kông này giàu như ngươi đâu.”
Thập Tam Muội: “Khi nào thì ngươi bắt đầu?”
Thẩm Đống: “Một tháng nữa.”
Hàn Tân hỏi: “Nếu những người khác cũng muốn tham gia thì ngươi có nhận không?”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Ai đến ta cũng không từ chối. Nhưng mà các ngươi không được nói cho bọn họ là ta định bán khống Nhật nguyên và thị trường chứng khoán Đông Doanh.”
Hàn Tân và Thập Tam Muội đồng thời gật đầu, nói: “Không thành vấn đề.”
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Đống nhận được điện thoại của xã trưởng Đỗ Vũ Tân của Hạ Hoa xã, nói hắn đến đó một chuyến, có chuyện quan trọng cần nói với hắn.
Thẩm Đống lập tức ý thức được hẳn là bên đất liền có tin tức, liền nhanh chóng chạy qua.
“Đỗ xã trưởng, chắc là ngài muốn nói cho ta biết một tin tốt đúng không?” Thẩm Đống hỏi.
Đỗ Vũ Tân cười nói: “Coi như là thế đi. Đại lục đồng ý cho thuyền chứa súng ống đạn dược của ngươi ngừng ở cảng Diêm Điền của Bằng Thành. Sau này cũng có thể làm thế, chúng ta sẽ nói chuyện với chính phủ Bằng Thành.”
Thẩm Đống vui vẻ nói: “Thật tốt quá. Ngài yên tâm, chờ khi ta xây xong bến cảnh trên mấy hòn đảo tư nhân đó rồi thì sau này không cần làm thế nữa.”
Đỗ Vũ Tân: “Thẩm tiên sinh, phía Bắc Tô quốc rất cảnh giác đối với chúng ta. Muốn từ con đường chính quy mà lấy được vũ khí và những nghiên cứu phát minh của bọn họ là điều không thể. Nếu ngài có cách khác để lấy được vũ khí tân tiến của bọn họ, chúng ta hy vọng ngài có thể chấp nhận cho chúng ta phái ra một vài chuyên gia quân sự đến chỗ của ngài, nghiên cứu học tập một chút.”
Thẩm Đống lập tức nói: “Không thành vấn đề. Các ngươi muốn cái gì có thể liệt kê một danh sách cho ta. Chỉ cần ta có thể làm được thì sẽ báo cho ngài biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận