Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 215: Cái chết của Hàn Sâm (1)

Chương 215: Cái chết của Hàn Sâm (1)
Trong thời gian mấu chốt này, Ma La Bỉnh đang giam giữ cậu em vợ của hắn.
Nếu Thẩm Đống không có bất cứ nghi ngờ gì, đó mới là sự nghi ngờ lớn nhất.
Ma La Bỉnh đáp: “Không có.”
Hàn Sâm nói: “Bỉnh ca, Thẩm Đống có tính cách vô cùng cẩn thận, không có khả năng….”
Hắn ta còn chưa nói xong thì một chiếc xe tải lớn đang đi phía trước đột nhiên chuyển hướng, trực tiếp đâm vào chiếc xe dẫn đầu của đoàn xe Hàn Sâm.
“Rầm.”
Chiếc xe bị đâm lăn ba vòng, sau đó va vào thanh chắn cầu mới dừng lại.
Năm tiểu đệ trong xe bị vỡ đầu chảy máu, tất cả đã ngất đi.
Xe tải lớn lại quay đầu, chắn ngang đường trên cầu.
“Mẹ kiếp.”
Hàn Sâm biết đã trúng mưu, hô to: “Quay đầu chạy ngược lại mau.”
“Rầm.”
Lại một tiếng động lớn vang lên
Lại có thêm một chiếc xe tải lớn lao lên từ phía sau, đâm vào mông của chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe, đẩy nó về phía trước mười mấy mét rồi mới dừng lại, chắn ngang đường lui.
Trước sau đều bị chặn, Hàn Sâm biết bản thân đã bị lừa nên vội vàng lấy hai khẩu súng ra, một khẩu súng cho mình dùng, một khẩu khác đưa cho Mary, nói: “Bà xã à, chúng ta phải lao ra ngoài thôi.”
Biến cố đột nhiên xảy ra nhưng Mary vẫn giữ được phong thái của chị đại xã hội đen, nhận lấy súng lục và đáp: “Được.”
Mở cửa xe, chỉ thấy hai bên cầu Hào Giang xuất hiện hơn một trăm người đàn ông mặc đồ đen.
Khác với đám côn đồ bình thường, bọn họ ăn mặc một kiểu tây trang thống nhất, trong tay cầm đường đao được chế tạo đặc biệt, rất có kỷ luật trật tự.
Hàn Sâm nghiến răng nghiến lợi: “Là thuộc hạ của Thẩm Đống. Các huynh đệ, cùng ta xông lên phía trước.”
“Giết.”
Những người mà Hàn Sâm dẫn theo cũng đều là những thuộc hạ tinh nhuệ của hắn ta, có kinh nghiệm chém giết dày dặn.
Nhưng nếu so sánh với những quân nhân xuất ngũ đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thì dù xét về năng lực, thể chất hay những phương diện khác đều có chênh lệch không nhỏ.
Chỉ mới giao chiến một lần mà đã có hơn mười tên tiểu đệ của Hàn Sâm bị chém chết, gục trên mặt đất.
“Đoàng”
“Đoàng”
“Đoàng”
Vợ chồng Hàn sâm và Mary liên tiếp nổ súng, giết chết và làm bị thương không ít thuộc hạ của Thẩm Đống.
Trần Huy tóm lấy một tên côn đồ, dùng thân thể của tên đó để chắn trước người mình, quát: “Tiểu Trang.”
“Đoàng”
“Đoàng”
Theo hai tiếng súng vang lên, súng trong tay Hàn Sâm và Mary đều bị bắn văng ra xa.
“Mẹ nó, quá đỉnh!”
Chỉ bắn văng khẩu súng mà không khiến người bị thương, kỹ năng bắn súng của Tiểu Trang khiến Trần Huy không nhịn được mà khen nức nở.
Lông mày của Tiểu Trang nhướng lên, lộ ra biểu cảm đắc ý.
Hàn Sâm và Mary không có súng giống như hổ bị rút móng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đúng lúc này, một bóng người len lỏi qua đám đông, nhanh như chớp mà vọt đến trước mặt hai người.
Người này không ai khác chính là thuộc hạ mạnh nhất của Thẩm Đống - cao thủ Phong Vu Tu.
“Sâm ca, đi mau đi.”
Đại Đầu - Cận vệ của Hàn Sâm hét lớn một tiếng, giơ đao lên chém về phía Phong Vu Tu.
“Muốn chết.”
Phong Vu Tu vung tay phải lên, hai mũi đao đâm vào cánh tay phải và ngực của Đại Đầu.
“Leng keng.”
Đao trong tay Đại Đầu rơi xuống đất, cơ thể cũng dần gục ngã.
Thanh đao của Phong Vu Tu có lực xuyên thấu rất mạnh, trực tiếp đâm thủng trái tim của Đại Đầu.
Sau khi xử lý Đại Đầu xong, Phong Vu Tu vẫn không dừng lại mà đi đến trước mặt hai vợ chồng Hàn Sâm và Mary.
Trong ánh mắt hoảng sợ của hai người, Phong Vu Tu dễ dàng đánh ngất bọn họ.
Trần Huy quát: “Hàn Sâm đã chết, các người còn không chịu đầu hàng chịu trói sao?”
Đám thuộc hạ của Hàn Sâm thấy lão đại đã gục xuống đất, không rõ sống chết ra sao thì tất cả đều bỏ chạy.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài mười phút, Hàn Sâm gian xảo như hồ ly đã trở thành tù nhân của Thẩm Đống.
Sắp xếp cho vài huynh đệ dọn dẹp chiến trường, đám người Trần Huy mang theo vợ chồng Hàn Sâm đi tới khách sạn Thịnh Vượng, cách cầu Hào Giang không xa.
Đây là sản nghiệp của Tưởng Thiên Sinh, hai ngày nay, đám Trần Huy vẫn luôn ở lại đây.
Nửa tiếng sau, cảnh sát ở Hào Giang mới chậm trễ đuổi đến.
Ngoại trừ mấy chiếc xe ô tô đã bị đâm cho nát bét và máu tươi dính đầy trên mặt đất thì không còn lại gì.
Khách sạn Thịnh Vượng - phòng số 108.
Hàn Sâm cảm thấy trên mặt truyền đến từng cơn lạnh lẽo, vì thế chậm rãi mở mắt ra.
Thứ đầu tiên mà hắn ta nhìn thấy chính là gương mặt lạnh băng của Thiên Dưỡng Sinh.
Hàn Sâm thở hắt ra một hơi, nhìn xung quanh một vòng rồi lại nhìn Thẩm Đống đang ngồi trên ghế, nở một nụ cười cay đắng, nói: “Ta đã thua.”
Thẩm Đống vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng nói: “Không hổ danh là lão đại của Tam Hợp Hội, thái độ của Sâm ca thật khiến người khác bội phục.”
Đối mặt với sinh tử, không phải ai cũng có thể bình tĩnh như Hàn Sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận