Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 762: Cho Trịnh Đồng một cái tát (2)

Chương 762: Cho Trịnh Đồng một cái tát (2)
Trương Hoan lắc đầu: “Chúng ta chỉ biết là khi đang trở về nhà họ Trịnh thì Trịnh Vũ Xuyên gặp một đám cướp, toàn bộ vệ sĩ đã bị giết. Chúng ta cho rằng đám cướp này không phải là người địa phương.”
Thẩm Đống vui vẻ nói: “Lúc trước là Lý gia, bây giờ là Trịnh gia, xem ra ánh mắt của đám cướp đó không tồi.”
Trương Hoan nói: “Đống ca, mấu chốt là trong vụ án bắt cóc Trịnh Vũ Xuyên này, người nhà họ Trịnh có vẻ cho rằng là ngài làm.”
Thẩm Đống cười lạnh nói: “Cứ mặc kệ bọn họ. Dù sao thì quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Trịnh cũng đâu tốt lành gì. A Hoan, không cần lo việc này nữa, mối đe dọa thực sự là Hắc Ưng. Ngươi hãy tập trung tìm kiếm nơi ẩn giấu của Hắc Ưng, thời gian không còn nhiều đâu.”
Trương Hoan gật đầu nói: “Đã rõ.”
Một tiếng sau, Thẩm Đống nhận được tin tức từ lễ tân, nói là đội trưởng cảnh sát Lý Văn Bân đã không màng nhân viên an ninh ngăn cản mà dẫn người xông vào thang máy.
Thẩm Đống đáp một câu “Đã biết”, sau đó cúp điện thoại, trực tiếp mở cửa văn phòng ra.
Một lát sau, Lý Văn Bân, Trịnh Đồng và bốn vị cảnh sát xông vào.
“Thẩm tổng, bọn họ…”
“Lão Trương, các ngươi không cần xen vào, đi xuống đi.”
Thẩm Đống xua tay ngắt ngang lời nói của của đội trưởng đội an ninh Trương Triết.
Trương Triết đáp: “Vâng Thẩm tổng.”
Mặc dù ngoài miệng đã đồng ý, nhưng Trương Triết và hơn chục nhân viên an ninh vẫn chưa rời đi, đứng thẳng tắp ở ngoài hành lang, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của bọn họ.
Thẩm Đống nhìn về phía Lý Văn Bân và Trịnh Đồng, cười nói: “Lý tiên sinh, Trịnh tổng, chúng ta vào văn phòng nói chuyện đi.”
Lý Văn Bân nói: “Được.”
Đi vào văn phòng, Thẩm Đống hỏi: “Các vị uống trà hay uống cà phê?”
Lý Văn Bân: “Không cần phiền phức như thế. Thẩm tiên sinh, chúng ta có việc cần hỏi ngài một chút.”
Thẩm Đống: “Là chuyện Trịnh Vũ Xuyên tiên sinh bị bắt cóc đúng không?”
Trịnh Đồng trầm giọng nói: “Thẩm tiên sinh, ta nghe nói vệ sĩ của Vũ Xuyên đánh người của ngươi. Bây giờ bọn họ đã chết, ngươi cũng xả được cơn giận này rồi đi? Mong là ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai của ta.”
Thẩm Đống nhíu mày nói: “Trịnh tổng, ta hỏi ngài một vấn đề, ta bắt cóc con trai của ngươi thì có được lợi ích gì? Nếu nói là vì xả giận thì ta đã trực tiếp giết hắn rồi. Còn nếu nói là vì tiền chuộc thì ta tự nói một câu ngạo mạn, chỉ e tiền mặt trong tay ngài còn chưa nhiều bằng ta đâu. Ta đâu nhất thiết vì vài trăm triệu nhỏ nhoi kia mà tự gây rắc rối lớn như thế cho bản thân?”
Trịnh Đồng nói: “Ngươi là muốn trả thù.”
Thẩm Đống cười hỏi: “Vì sao ta phải trả thù?”
Trịnh Đồng: “Tứ đại gia tộc chúng ta có thù oán với ngươi, ngươi dùng thủ đoạn đê tiện này để đối phó với chúng ta cũng không phải là không có khả năng.”
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Lúc trước, khi Lý Trạch Khải bị bắt cóc thì Lý tước sĩ cũng giống ngươi, dẫn theo cảnh sát đến tìm ta, kết quả cuối cùng là không có liên quan gì đến ta cả. Bây giờ ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, việc con trai của ngươi bị bắt cóc cũng giống như khi Lý Trạch Khải bị bắt cóc, không hề có quan hệ gì với ta.”
Trịnh Đồng: “Ngươi có dám thề không? Nếu là do ngươi làm thì cả đời này của ngươi sẽ không con không cái.”
Sắc mặt của Lý Văn Bân biến đổi, nói: “Trịnh tổng, lời này của ngươi có chút quá đáng rồi.”
Thẩm Đống có bốn người vợ mà đến bây giờ còn chưa có một đứa con, rất nhiều người đều lén lút cười chê nói hắn có vấn đề, có thể cả đời này sẽ không có con cái.
Bây giờ Trịnh Đồng lại nói như thế, quả thật chính là công khai sỉ nhục Thẩm Đống.
“Cái này có là gì chứ. Chỉ cần không phải là do hắn lmà thì phát thề có sao đâu? Thẩm tiên sinh, ngươi nói có phải hay không?” Trịnh Đồng nhìn Thẩm Đống sắc mặt xanh mét và nói.
“Bốp.”
Câu trả lời mà Trịnh Đồng nhận được chính là một cái tát vang dội.
Lý Văn Bân thầm nghĩ: “Xong rồi.”
Trịnh Đồng ôm mặt, vẻ mặt khó có thể tin được nhìn Thẩm Đống, nói: “Ngươi dám đánh ta?”
Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Trịnh Đồng, ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì mà dám bảo ta phải phát lời thề như vậy.”
Trịnh Đồng chỉ có một đứa con trai là Trịnh Vũ Xuyên, sau khi biết được tin hắn bị bắt cóc thì lo lắng đến mức rối loạn. Nếu không, ông ta sẽ không ngu ngốc đến mức ép Thẩm Đống thề.
Mà một cái tát này của Thẩm Đống đã khiến cho Trịnh Đồng vốn đã nôn nóng càng trở nên giận dữ hơn.
Đã nhiều năm qua, đừng nói bị đánh, mà ngay cả một câu khó nghe cũng không có ai dám thốt ra trước mặt ông ta. Cho dù là nữ hoàng của Ương Tương quốc thì cũng phải đối xử lịch sự nhã nhặn với ông ta.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng vào hôm nay, mình sẽ bị Thẩm Đống - một người có tuổi tác tương đương với con trai mình cho một cái tát, điều này khiến cho Trịnh Đồng cảm thấy vô cùng nhục nhã, mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận