Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 892: Hạ Hầu Vũ ngại ngùng

Thẩm Đống một phát kiếm được 760 triệu đô la Mỹ, tâm trạng tốt lên khá nhiều, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
“Igawa tiên sinh, cảm ơn ngươi vì trận đấu này, giúp ta kiếm lời được nhiều như thế.” Thẩm Đống mỉm cười nói.
Gương mặt Nara Igawa lạnh lùng vô cảm, nói: “Thẩm tiên sinh không hổ danh là cao thủ đệ nhất đảo Hồng Kông, ta thua tâm phục khẩu phục. Chỉ là ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì ngài đã làm gì mà có thể một quyền đánh bại được Imo Yuta?”
Thẩm Đống nói: “Rất đơn giản, dùng ám kình đánh vỡ trái tim hắn, thế là hắn xong đời.”
Nara Igawa gật đầu nói: “Công phu Hạ quốc quả nhiên sâu không lường được.”
Thẩm Đống mỉm cười đáp: “Giờ ngươi biết cũng chưa muộn.”
Nara Igawa hừ lạnh một tiếng, thở phì phò rời đi, cũng không thèm chào hỏi với những người khác.
Mọi người cũng biết hắn ta thua quá nhiều tiền, tâm trạng đang vô cùng tồi tệ nên cũng thức thời mà không đi quấy rầy hắn ta.
Hà Hồng Thịnh vỗ tay nói: “Thẩm tiên sinh, chúc mừng ngài thắng trận đấu này.”
Thẩm Đống cười nói: “Chút việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Đổng Hán thở dài: “Lần này thuyền đánh bạc của ta thảm rồi.”
Thẩm Đống tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đổng Hán nói: “Sau trận đánh cược này, ai cũng thua sạch tiền, kia còn chơi bời gì nữa?”
Thẩm Đống nhìn về phía những đại gia đang chậm rãi rời đi, cười nói: “Lần này bọn họ thua nhiều tiền như thế, chắc chắn sẽ tìm cách để thắng bạc kiếm trở về. Ta nghĩ có lẽ công ty cho vay tiền của ngài sắp bận rộn rồi đấy.”
Hết tiền thì có thể đi vay!
Đổng Hán có công ty cho vay Phương Đông với tổng vốn là 1.5 tỷ đô la Mỹ, đủ để cho đám đại gia này vay tiền gỡ gạc.
Sau khi trận luận võ kết thúc, mọi người giải tán.
Thẩm Đống bưng một ly rượu vang đỏ đi ra boong tàu.
Bầy trời đầy sao, gió biển thổi nhẹ, cho dù là ban đêm nhưng Thẩm Đống vẫn cảm thấy rất dễ chịu.
“Đây là lần đầu tiên ta đi du thuyền đấy, cảm giác cũng không tồi.”
Phong Vu Tu nói: “Đống ca, hay là ngài cũng mua một chiếc du thuyền đi. Khi rảnh rỗi có thể đưa mọi người ra biển dạo chơi.”
Thẩm Đống tức giận nói: “Ngươi chỉ muốn chơi thôi sao?”
Phong Vu Tu cười hì hì nói: “Mọi người đều muốn mà.”
Thẩm Đống: “Một cái không đủ, ta định mua thêm mấy cái du thuyền lớn nữa. Không cần xa hoa, nhưng ít nhất có thể chứa được cỡ 800 người. Gần đây không có chuyện gì bận rộn, có thể mang mọi người trong tập đoàn Đằng Phi ra biển chơi. Thứ hai là có thể sử dụng những du thuyền đó như một tàu chiến cho lính đánh thuê Đằng Phi, một công đôi việc.”
Phong Vu Tu: “Vẫn là Đống ca suy xét đầy đủ.”
“Bớt tâng bốc ta đi.”
Thẩm Đống trừng hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Vũ, cười cười nói: “Hạ Hầu, ta nghe nói sư muội của ngươi đã đến đảo Hồng Kông.”
Sắc mặt Hạ Hầu Vũ đỏ lên, nói: “Cô ấy đã đến ba ngày trước.”
Phong Vu Tu cười hì hì: “Á à, hóa ra Hạ Hầu ngươi cũng biết thẹn thùng nha.”
Hạ Hầu Vũ đá một chân về phía Phong Vu Tu, mắng: “Cút.”
Thẩm Đống: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. Nên hành động càng sớm càng tốt đi, đừng khiến cho con gái nhà người ta chờ lâu.”
Hạ Hầu Vũ gật đầu nói: “Ta hiểu rõ. Chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ cầu hôn sư muội.”
Thẩm Đống vui vẻ nói: “Vậy thì tốt. Như vậy đi, ta không cho ngươi tiền mừng mà trực tiếp tặng cho sư muội ngươi một chiếc Maserati.”
Hạ Hầu Vũ nói: “Đống ca, không cần làm thế, sư muội ta không biết lái xe.”
Thẩm Đống nói: “Không biết lái xe thì có thể đi học. Mau chóng tìm thầy dạy lái cho cô ấy đi, một tuần là học được rồi.”
Phong Vu Tu vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Vũ, nói: “Hạ Hầu, nếu ngươi không muốn thì có thể nhờ Đống ca mua một chiếc Lamborghini, ta sẽ lái giúp cho hai vợ chồng ngươi.”
Hạ Hầu Vũ: “Biến đi. Đống ca, ta thay mặt sư muội cảm ơn ngài.”
Thẩm Đống sửa lại lời hắn, nói: “Cái gì mà thay mặt cho sư muội chứ, phải là thay mặt cho vợ tương lai của ngươi.”
Hạ Hầu Vũ nghe vậy thì gương mặt lại đỏ bừng lên.
“Ha ha ha ha.”
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hạ Hầu Vũ, mọi người đều bật cười.
“Nói gì mà vui vẻ như vậy?”
Cao Tiến đi tới hỏi.
Thẩm Đống nói: “Một chuyện vui. A Tiến, lần này cảm ơn ngươi.”
Cao Tiến xau tay nói: “Không cần khách khi, chỉ cần ngươi đừng bên Đại hồng bào là được.”
Thẩm Đống cố ý trêu hắn: “Đại hồng bào gì?”
Cao Tiến sửng sốt, tức giận nói: “Thẩm Đống, ngươi đừng có bày ra vẻ mặt đó với ta. Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời. Ta không cần nhiều, cho ta hai lượng là được rồi.”
Thẩm Đống mắng: “Hai lượng? Ngươi có biết cái cây đó một năm có thể cho ra bao nhiêu lá trà không? Chưa đến một cân. Ta cũng chỉ có được một chút thôi đã là vinh hạnh lắm rồi. Vậy mà ngươi còn dám muốn hai lượng, đúng là buồn cười.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận