Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 264: Bày mưu tính kế (1)

Chương 264: Bày mưu tính kế (1)
Nhưng ông trời giống như đang chơi đùa với ông ta, đến bây giờ ông ta cũng không có một đứa con nào.
Cuối cùng cũng có một người phụ nữ mang thai như nàng ta lại bị cảm nặng, một xác hai mạng.
Cho nên, nghe Thẩm Đống nói, Liên Hạo Long lập tức liên tưởng đến bản thân mình.
Việc có thể kiềm chế cơn giận đã là giới hạn của ông ta rồi.
Thẩm Đống sững sờ, lập tức ý thức được nguyên nhân Liên Hạo Long tức giận, hắn nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Liên Hạo Long hừ một tiếng nói: “Nói như vậy có nghĩa là ngươi không đồng ý?”
Thẩm Đống trịnh trọng nói: “Chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ không cho phép một bao ma túy nào lọt vào địa bàn của ta.”
Liên Hạo Long nói: “Vậy chúng ta chờ xem."
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Ta vô cùng chán ghét mấy chuyện chém chém giết giết trong giang hồ, nhưng chuyện này không có nghĩa là ta không biết tức giận. Ta nói rõ cho ngươi biết, ngươi dám tìm ta gây rắc rối, không chỉ có một A Ô chết như vậy, còn có thể có cả thủ lĩnh của Trung Nghĩa Tín như ngươi.”
Liên hạo Long cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngươi sao?”
Thẩm Đống nói: “Nói cho ngươi biết một bí mật, thương pháp của ta còn mạnh hơn công phu rất nhiều. Nếu thật sự muốn giết ngươi, ngươi vốn chạy không thoát đâu.”
Toàn thân Liên Hạo Long run lên, quay đầu nhìn về phía Thẩm Đống, nhận ra Thẩm Đống đang nhàn nhạt nhìn ông ta.
Sâu thẳm và lạnh lùng khiến Liên Hạo long có cảm giác mình giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên trán ông ta.
Đáng sợ nhất chính là trong tay Thẩm Đống xuất hiện một khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào ông ta.
Nếu nhẹ nhàng bóp cò súng, mạng sống của Liên Hạo Long sẽ được quyết định tại đây.
Kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, Liên Hạo Long nói: "Sao ngươi dám mang súng ra trước mặt mọi người?"
Thẩm Đống khinh thường nói: “Súng thì có là cái gì, nhìn xem đây là cái gì?”
Liên Hạo Long cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy súng trong tay Thẩm Đống đã không còn, thay vào đó là hai quả lựu đạn.
Vãi!
Con ngươi của Liên Hạo Long trợn tròn xoe, suýt chút nữa thì mắng chửi.
Liên Hạo Long cũng không xa lạ gì với những thứ như súng và lựu đạn này.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy một người có thể mang bên người bất cứ lúc nào như Thẩm Đống.
Chẳng lẽ hắn không sợ bị cảnh sát bắt sao?
“Ngươi đúng là một tên điên.” Liên Hạo Long nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Đống cất hai quả lựu đạn vào hệ thống nói: “Liên tiên sinh, ta muốn yên ổn làm ăn vài năm. Lần trước ta đưa hai nghìn người đến đánh nhau với một vạn người các ngươi, chủ yếu là để giết gà dọa khỉ, cảnh cáo tất cả mọi người, không có việc gì đừng đến chọc ta. Bây giờ tiểu đệ của ta có hơn năm nghìn người, ngươi muốn cướp địa bàn của ta, ít nhất phải dẫn hai vạn người đến đây, về phần có thể đánh thắng hay không còn chưa chắc chắn. Mà điều có thể chắc chắc duy nhất đó chính là những người cấp cao của Trung Nghĩa Tín như các ngươi chắc chắn không thể sống sót, cho nên ta hy vọng Liên tiên sinh có thể suy nghĩ thật kỹ. Nếu không nắm chắc 100%, tốt nhất đừng đấu với ta.”
Liên Hạo Long cười lạnh: “Ngươi cho ta cảm giác phô trương nhưng không có tài.”
Thẩm Đống thở dài nói: “Thật đúng là lời tốt khó khuyên quỷ tự tìm đường chết.”
Giống như cảm nhận được áp lực to lớn mà Thẩm Đống mang đến cho mình, Liên Hạo Long quay đầu nhìn hắn thật sâu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Trong vòng một năm, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
“Được. Quân tử nhất ngôn.”
“Ra roi thúc ngựa.”
Hai người xòe bàn tay ra, vỗ nhẹ một cái xem như là đạt được hiệp nghị hòa bình.
Nhưng Thẩm Đống biết cái gọi là khế ước một năm thuần túy là đánh rắm, chỉ cần có cơ hội, Liên Hạo Long nhất định sẽ không chút do dự đến tìm hắn để gây rắc rối.
Chỉ là Thẩm Đống cũng có tính toán của riêng mình.
Bây giờ hắn rất cần một hoàn cảnh hòa bình để hắn có thể hoàn thành công việc kinh doanh của mình càng sớm càng tốt.
Đợi đến lúc công việc làm ăn đi đúng quỹ đạo, tiền mặt không ngừng đổ về.
Một khi có tiền sẽ có người!
Đến lúc đó, Thẩm Đống vốn không cần ra tay, chỉ cần bỏ ra mấy nghìn vạn có thể khiến các đại xã đoàn giết người giúp hắn.
Không có cách nào khác, đây là mị lực của tiền bạc.
Danh tiếng của Đông Tinh trong giới giang hồ ở đảo Hồng Kông không được tốt cho lắm, lại có mâu thuẫn với các xã đoàn khác nhau, nhưng cái chết là quan trọng nhất nên mọi người vẫn đến để thăm viếng.
Sau khi tang lễ kết thúc, Đại D của Hòa Liên Thắng đột nhiên đi đến trước mặt của Thẩm Đống nói: “A Đống, tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Thảm Đống nhìn Đặng bá cách đó không xa và Lâm Hoài Nhạc bên cạnh hắn, nói: “Được.”
Rất nhanh, hai người đi đến một quán trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận