Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 115: Phố điện tử khai trương (1)

Chương 115: Phố điện tử khai trương (1)
Tống Tử Hào toàn thân chấn động, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Đàm Thành.
Cho tới nay, hắn ta luôn hoài nghi hành trình tới Vạn Loan của mình là bị ai đó tuồng ra ngoài.
Chẳng qua là ban đầu Đàm Thành và hắn cùng lúc lâm nguy, Tống Tử Hào từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghi ngờ hắn.
Đàm Thành nuốt nước miếng nói: "Đống ca, ngài đây là nghe ai nói? Ta không làm chuyện như thế."
Thẩm Đống cất súng nói: "Hiện tại không có chứng cứ, ngươi cắn chết không thừa nhận, ta cũng không có biện pháp nào. Nhưng điều ta muốn nói với các ngươi là các ngươi làm tiền giả của các ngươi, bọn ta làm việc kinh doanh của bọn ta, mọi người tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, Nếu ngươi vượt quá ranh giới, ta đảm bảo ngươi và Diêu Vũ Đồng nhất định không sống nổi, nghe có hiểu không?
Đàm Thành cười gượng nói: "Hiểu rõ rồi."
Thẩm Đống đứng dậy, đi trước mặt Đàm Thành cho hắn hai đấm, trực tiếp đánh gãy bốn chiếc răng của hắn ta, nói: "Ngươi bây giờ có thể ra cút."
Đàm Thành bụm mặt, xấu hổ mang theo một đám thủ hạ mình rời đi.
Tống Tử Hào nhịn không được hỏi: "Đống ca, thật sự là Đàm Thành phản bội ta sao?"
Thẩm Đống thở dài nói: "Ngươi cùng Tiểu Mã quả thực là ngu ngốc hết chỗ nói, rất nhiều chuyện chỉ cần động não liền có thể phân tích ra."
Tống Tử Hào nói: “Nhưng Đàm Thành lúc đó chỉ là một nhân vật nhỏ, căn bản không có năng lực dây dưa với băng đảng Vạn Loan.”
Thẩm Đông nhếch môi, tức giận nói: “Nếu hắn là nhân vật nhỏ, vật sao ngươi lại dẫn hắn đi Vạn Loan?"
"Bởi vì hắn là Diêu thúc tiến cử..."
Nói đến đây, Tống Tử Hào dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, nói: "Là... là Diêu thúc?"
Thẩm Đống nói. "Đàm Thanh chỉ là một cây đao, người cầm cây đao này chính là kẻ ngươi cảm tạ ân đức nguỵ quân tử Diêu Vũ Đồng."
Tống Vũ Hào trực tiếp thoảng thốt ngồi phịch xuống ghế, nói: "Tại sao? Tại sao Diêu Thúc lại làm như vậy?"
Thẩm Đống nói: "Việc này không đơn giản. Theo quan điểm của Diêu Vũ Đồng, ngươi mặc dù là một thuộc hạ rất lý tưởng, nhưng lại quá tham dự sự vụ quá sâu, biết quá nhiều bí mật. Then chốt là ngươi thế mà lại thoái lui, điều này làm sao có khả năng? Sau này, em trai ngươi trở thành cảnh sát, Diêu Vũ Đồng đối với ngươi càng thêm không tín nhiệm. Có thể nói, cái chết của cha ngươi, ngươi ba năm tù và đôi chân của Tiểu Mã đều là nhờ Diêu Vũ Đồng ban tặng.”
Tống Tử Hào tàn nhẫn tự tát mình một cái thật mạnh nói: "Ta coi ông ấy như cha, hắn thế nhưng đem ta hại thảm như vậy, ta thực sự là mắt bị mù."
Thẩm Đông nói: "Không, nói chính xác là Diêu Vũ Đồng bị mù. Ngươi và Tiểu Mã trọng tình trọng nghĩa, nhưng ông ta lại muốn vứt bỏ các ngươi, đề bạt một kẻ tiểu nhân hèn hạ như Đàm Thành, đây quả thực là nuôi hổ thành hoạn. Chờ xem, Diêu Vũ Đồng sớm muộn gì cũng sẽ bị Đàm Thanh hại chết."
Nói tới đây, Thẩm Đống nhìn Tống Tử Hào, nói: "A Hào, có nghĩ đến việc trả thù không?"
Công ty tiền giả như Đàm Thanh có thể in hàng tỷ đô la tiền giả mỗi năm.
Sau khi chảy vào thị trường, đối với người giàu cũng không có gì to tát, mấu chốt là người nghèo một khi không nhận biết rõ ràng, cái kia thật sự chính là khóc không ra nước mắt.
Nếu như có thể tiêu diệt công ty tiền giả này, điểm thiện công của Thẩm Đống nhất định sẽ tăng mạnh.
Khi thời cơ đến, hắn có thể đổi nó lấy tài thiện xạ bậc đại sư mà hắn hằng mơ ước.
Mà để đạt được điều này, Tống Tử Hào và Tiểu Mã là then chốt.
Tống Tử Hào lắc đầu nói: "Đống ca, ta thật sự không muốn cùng bọn họ lại có thêm bất cứ thứ gì liên quan nữa."
Thẩm Đống nói: "Ngươi xác định Diêu Vũ Đồng cùng Đàm Thành sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đối với bọn hắn, ngươi chính là một quả bom hẹn giờ. Ngươi không chết, bọn họ sẽ không yên tâm. Nói không chừng, em trai ngươi cũng sẽ bị liên lụy."
Tống Tử Hào sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nói: "Sẽ sao?"
Thẩm Đống cười nói: "Nếu như ta là bọn họ, ta nhất định sẽ làm như thế. Quên đi. đừng nói về chuyện này nữa, chờ lúc bọn họ thực sự tìm ngươi gây rắc rối, ngươi hãy báo ngay cho ta. Chúng ta những cái khác không có, nhưng đặc biệt có nhiều tiền nhiều người nhiều súng hơn."
Tống Tử Hào rất cảm kích nói: “Cảm ơn Đống ca.”
Thẩm Đống vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi.
Năm giờ chiều, Thẩm Đống đưa các anh em đến bệnh viện thăm Tiểu Mã ca.
Lúc này, Tiểu Mã ca đã hoàn thành ca phẫu thuật và rất thành công.
Chỉ cần tịnh dưỡng một tháng, là có thể đi lại được.
Thẩm Đống cười nói: “Chăm sóc vết thương cho tốt, muốn ăn cái gì, để A Hào mua cho ngươi.”
Tiểu Mã ca trịnh trọng nói: “Đống ca, cảm ơn ngươi. Ngài yên tâm, chờ ta khỏi bệnh, ta sẽ nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, đem phí phẫu thuật trả lại cho ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận