Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 183: Cầu cứu Hoà Liên Thắng

Chương 183: Cầu cứu Hoà Liên Thắng
Mọi người đều gật đầu.
Bên này, Tưởng tiên sinh hung hăng đập điện thoại của mình xuống bàn.
Trần Diệu làm quân sư cho Hồng Hưng nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Tưởng tiên sinh tức giận như vậy.
Cho dù đối mặt với Tịnh Khôn đoạt quyền, Tưởng tiên sinh luôn tỏ ra mình là người trí tuệ.
Có thể thấy, Tưởng tiên sinh có phần thất thế khi đối diện với Thẩm Đống và Hàn Tân.
“A Diệu, lần này để ngươi phải chịu uất ức rồi. Ngươi yên tâm, phí trị liệu và trợ cấp của các tiểu đệ sẽ do ta phụ trách.”
Sau khi trút giận xong, Tưởng Thiên Sinh mới khôi phục bình tĩnh.
Trần Diệu nói: “Cảm ơn Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Ngươi cảm thấy cuộc họp hôm nay thế nào?”
Trần Diệu trầm ngâm một lát nói: “Không mấy lạc quan. Thẩm Đống và Hàn Tân rõ ràng là đã liên thủ với nhau, A Hoa và Khủng Long thì theo sát phía sau. Tuy Thập Tam Muội không lên tiếng, nhưng nàng ta có quan hệ khá mờ ám với Hàn Tân. Mười hai thủ lĩnh, có năm thủ lĩnh hai lòng, một khi xử lý không tốt sẽ để lại mối nguy tan rã cho Hồng Hưng chúng ta.”
Thực ra, Trần Diệu còn một câu chưa nói.
Đó là khi Thẩm Đống và Hàn Tân công kích Tưởng Thiên SInh, không có thủ lĩnh nào khác đứng ra lên tiếng thay ông ta.
Chứng tỏ trong lòng mọi người có chút thành kiến với Tưởng Thiên Sinh.
Đương nhiên Tưởng Thiên Sinh nhận ra điểm này, nói: “Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”
Trần Diệu nói: “Rắn không đầu không bò được. Thứ nên biết thì Hàn Sâm cũng đã biết rồi.”
Tưởng Thiên Sinh lập tức hiểu được ý của Trần Diệu, dứt khoát kết thúc chủ đề, nói: “Chuẩn bị xe, ta muốn đi gặp Đặng bá.”
Một giờ sau, Tưởng Thiên Sinh đến gặp Đặng bá.
Như thể đã đoán trước được ý đồ của Tưởng Thiên Sinh, Đặng bá gọi hai thủ lĩnh tài giỏi nhất của Hòa Liên Thắng là Lâm Hòa Lạc và Đại D tới.
Đặng Bá đích thân rót một chén trà cho Tưởng Thiên Sinh, mỉm cười nói: “A Sinh, lâu rồi ngươi không tới uống trà Kung Fu ta pha.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Hồng Hưng quá nhiều chuyện phải giải quyết khiến ta không có thời gian để nghỉ ngơi.”
Đặng bá nói: “Lần này ngươi tìm ta là vì Tiêm Sa Chủy đúng không?”
Tưởng Thiên Sinh thở dài nói: “Đặng bá liệu sự như thần. Tối qua là ta sơ ý, không đoán được Đông Tinh và Hồng Thái sẽ liên thủ với nhau. Lần này ta qua đây là muốn nhờ các huynh đệ của Hòa Liên Thắng có thể giúp đỡ bọn ta giành lại địa bàn Tiêm Sa Chủy.”
Đặng bá nhìn Lâm Hoài Nhạc và Đại D, nói: “Các ngươi nghĩ thế nào?”
Lâm Hoài Nhạc lên tiếng đầu tiên: “Tưởng tiên sinh, Hòa Liên Thắng bọn ta đánh vào Tiêm Sa Chủy thì có được lợi gì không?”
Tưởng Thiên Sinh đã sớm chuẩn bị, ông ta bảo Trần Diệu lấy bản đồ Tiêm Sa Chủy, chỉ vào mấy vòng tròn màu đỏ, nói: “Sau khi đuổi bọn chúng đi, những địa bàn này sẽ thuộc về Hòa Liên Thắng, bọn ta chỉ cần địa bàn trước đây của Vương Bảo.”
Lâm Hoài Nhạc nói: “Vậy chẳng phải chúng ta lời rồi sao?”
Tưởng Thiên Sinh mỉm cười nói: “Địa bàn của Thái Tử và địa bàn của Vương Bảo hợp lại với nhau. Chỉ cần lấy được hai xã đoàn của bọn họ, Hồng Hưng ở Tiêm Sa Chủy sẽ càng lớn mạnh hơn. Được hưởng lợi ích lớn như vậy khiến ta cảm thấy rất hài lòng.”
Đại D vỗ bàn nói: “Còn suy nghĩ cái gì nữa. Đặng bá, chúng ta đánh thôi.”
Lâm Hoài Nhạc hùa theo: “Ta cũng đồng ý đánh.”
Đặng Bá hỏi: “A Sinh, ngươi nói chúng ta hợp tác tấn công Tiêm Sa Chủy như thế nào?”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Sức chiến đấu của đám du côn Hồng Thái chẳng ra làm sao, ý ta là phái những tiểu đệ tinh nhuệ nhất của hai bên đi đánh Hồng Thái trước, sau đó hai bên liên thủ lại, đuổi đám Đông Tinh ra khỏi Tiêm Sa Chủy dễ như trở bàn tay. Đại D, nghe nói ngươi dẫn theo một trăm tiểu đệ đánh thắng hơn ngàn tên du côn của Trung Nghĩa Tín, quả thật rất giỏi.”
Đại D đắc ý nói: “Chỉ là chuyện nhỏ. Đặng bá, ta đi đánh Hồng Thái, đảm bảo giành được toàn bộ địa bàn của bọn họ.”
Đặng bá nhìn hắn ta một cái, biết tên này muốn chiếm địa bàn Tiêm Sa Chủy nên nói: “Đàn kiến đông có thể cắn chết voi. Sức chiến đấu của Hồng Thái tuy kém, nhưng chỉ cần số lượng người đông thì ngươi sẽ rất khó đối phó. A Sinh, ngươi phái ai đi hỗ trợ Đại D?”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Thấy Trần Hạo Nam thế nào?”
Đại D tiếp lời: “Không ổn lắm. Tưởng tiên sinh, người lợi hại nhất Hồng Hưng các ngươi là Thẩm Đống. Nếu hai ta liên thủ, đừng nói là Hồng Thái mà cả Đông Tinh cũng hạ gục được.”
Ban đầu Thẩm Đống cùng năm mươi tiểu đệ dễ dàng hạ gục năm mươi tiểu đệ dưới tay Đại D, để lại cho hắn ta một ấn tượng sâu sắc.
Đại D không phải kẻ ngốc, hắnta biết rất rõ, muốn giảm thiểu tổn thất thì phải hợp tác với những người có lợi hại nhất.
Trần Hạo Nam tuy không tệ, nhưng còn khá kém xa so với Thẩm Đống.
Đặng bá cười nói: “Vậy thì phái Thẩm Đống. A Sinh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận