Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 314: Chu Mẫn Tuệ biết ơn (1)

Chương 314: Chu Mẫn Tuệ biết ơn (1)
Nghê Phong nói: "A Tuệ, ngươi đừng như vậy, ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ ngươi lại một mình chạy trốn."
Âu Vịnh Ân cười lạnh nói: "Lúc A Tuệ gặp phải nguy hiểm, ngươi rời đi một giờ, điều này so với chạy trốn có cái gì khác nhau. Nếu là thật sự có người gây bất lợi với A Tuệ, dù cô ấy có một trăm cái mạng cũng bị người cho chém chết."
Nghê Phong nói: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"
Âu Vịnh Ân đúng lý hợp tình nói: "Ta là bạn thân của A Tuệ, đương nhiên có quan hệ với ta."
"Ngươi!"
Nghê Phong vừa định trả lời lại, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Đống, cả người run rẩy, nói: "Được, ta đi. A Tuệ, hy vọng ngươi không hối hận."
Chu Mẫn Tuệ nói: "Ta vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận."
Nghê Phong thở phì phò xoay người rời đi.
Hắn ta vừa đi không bao lâu, lại có hơn mười chiếc xe van chạy tới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngậm điếu thuốc, vẻ mặt kiêu ngạo vác gậy đánh bóng, đi xuống.
Tư thế mấy chục đàn em phía sau gần như giống hệt hắn ta, tướng đi rất ngông cuồng, khí thế bất phàm.
Âu Vịnh Ân nói: "Xem ra bọn họ rất lợi hại."
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Thùng rỗng kêu to, cố ý dọa người."
Người đàn ông nhìn Đại Hắc mặt mũi bầm dập, chửi ầm lên: "Con mẹ nó thực làm ta mất mặt."
Đại Hắc cúi đầu, nói: "Xin lỗi, lão đại."
Người đàn ông hừ một tiếng, đánh giá Thẩm Đống một phen, nói: "Ta là Thần Xà - Hồng Thái. Thằng nhãi ngươi dám động đến người của ta, coi như ngươi có dũng khí. Nói đi, người ở đâu?"
Thẩm Đống cười như không nói: "Ta tên Thẩm Đống, xuất thân từ Hồng Hưng."
"Ha ha, thì ra là Hồng Hưng, Thẩm…!"
Thần Xà khựng lại, sắc mặt trắng bệch nói: "Hồng Hưng các ngươi có mấy Thẩm Đống?"
Thẩm Đống nói: "Có ba người, hai người kia đổi tên rồi."
Trong con ngươi Thần Xà nhất thời tràn đầy sợ hãi.
Thì ra tên này là người bên cạnh Thái Tử Hồng Thái, hắn ta tận mắt nhìn thấy cảnh Thẩm Đống mang theo một ngàn thủ hạ giết mấy ngàn người, nhìn thôi cũng khiến bọn họ són cả ra quần.
Nhất là Thẩm Đống, lấy sức một người lại dễ dàng, ung dung đánh bại tám cao thủ đỉnh cấp, quả thực chính là chiến thần hạ phàm.
Đừng nói bên cạnh Thẩm Đống có hơn một trăm thủ hạ, cho dù chỉ có một mình hắn cũng có thể dư sức làm gỏi chính mình.
Thần Xà ném gậy xuống đất, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói: "Đống ca, nếu ta biết Chu tiểu thư là bạn của lão nhân gia ngài, cho dù có cho ta ăn gan hùm mật gấu ta cũng không dám mời cô ấy đi quay phim. Ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta lần này đi."
Trước có Tứ Mao - Đông Tinh, sau có Thần Xà – Hồng Thái, những lão đại hắc bang uy phong lẫm liệt ở bên ngoài này trước mặt Thẩm Đống lại hèn mọn như thế, điều này khiến cho Âu Vịnh Ân và Chu Mẫn Tuệ rất là kinh ngạc.
Chu Mẫn Tuệ nhẹ giọng hỏi: "Vịnh Ân, Đống ca rốt cuộc có thân phận như thế nào? Sao tất cả mọi người đều sợ hắn đến vậy?"
Âu Vịnh Ân nói: "Ta cũng không rõ lắm. Lát nữa hỏi một chút sẽ biết thôi."
Thẩm Đống nói: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc Thái Tử có biết chuyện ngươi mời Chu tiểu thư quay phim tình cảm không?"
Thần Xà vẻ mặt cầu xin, nói: "Hắn không biết. Là ta lấy danh nghĩa Thái Tử làm."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Coi như ngươi thẳng thắn. Chu tiểu thư là người của ta, ngươi lại bảo cô ấy đi quay phim, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Thần Xà nuốt một ngụm nước bọt, từ trên mặt đất nhặt lên gậy bóng chày lên, vung một gậy về cánh tay trái của mình chính.
"A!"
Chu Mẫn Tuệ hoảng sợ, vội vàng che miệng lại.
Âu Vịnh Ân cũng không ngờ Thần Xà lại tàn nhẫn với mình như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Khắp người Thần Xà toát mồ hôi lạnh nhưng hắn ta vẫn không quên tươi cười, chỉ là hắn ta cười rộ lên so với khóc còn khó coi hơn.
"Đống ca, ta sai rồi, xin ngài tha mạng."
Thẩm Đống tán thưởng nhìn hắn ta một cái, nói: "Ngươi cũng coi như là một người đàn ông. Những người tới mời Chu tiểu thư quay phim, mỗi người tự đánh gãy một cánh tay, chuyện này đến đây kết thúc."
Thần Xà vui vẻ nói: "Cảm ơn Đống ca."
Hai phút sau, cánh tay đám người Đại Hắc đều bị Thần Xà dùng gậy đánh gãy.
Chu Mẫn Tuệ và Âu Vịnh Ân chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, hoảng hốt quay đầu sang một bên.
Thẩm Đống phất tay, nói: "Đi đi."
Thần Xà như được ơn đại xá, lập tức dẫn đám đàn em ngồi xe rời đi.
Trên đường đi, Đại Hắc ôm cánh tay, khó hiểu hỏi: "Xà ca, Thẩm Đống này rốt cuộc là ai?"
Thần Xà trầm giọng nói: "Không chỉ mình ta sợ hắn, Thái Tử ca cũng sợ hắn. Nếu Thẩm Đống muốn giết chúng ta, chẳng khác nào nghiền chết một con. Ngươi hẳn là có biết Lạc Thiên Hồng – Trung Nghĩa Tín nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận