Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 231: Thẩm Đống vs Thái Tử (2)

Chương 231: Thẩm Đống vs Thái Tử (2)
Thập Tam Muội hỏi: “Ngươi nói những lời này là để an ủi ta sao?”
Hàn Tân mỉm cười: “Thôi bỏ đi, ta mới không thèm an ủi ngươi. Thập Tam Muội, ngươi đừng bi quan như vậy, A Đống không phải người ăn chay đâu. Hắn đã dám dẫn theo hai ngàn người để đấu với gần vạn người bên kia thì chắc chắn có có cách thoát thân. Nếu không thì chẳng lẽ là hắn uống nhầm thuốc, ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Thập Tam Muội gật đầu nói: “Hy vọng như thế.”
Đúng lúc này, Khủng Long gọi điện thoại tới.
“Đại ca, Quạ Đen của Đông Tinh, A Phát của Trung Nghĩa Tín, A Báo của Hồng Thái đang dẫn theo khoảng năm sáu ngàn người từ ba hướng đánh đến đây.”
“Đã biết, ta sẽ đến ngay.”
Bỏ điện thoại xuống, Hàn Tân mắng: “Mẹ nó, chỗ bên A Đống có gần vạn người, bên này của chúng ta chỉ có năm sáu ngàn, rõ ràng là bọn họ khinh thường chúng ta.”
Thập Tam Muội nói: “Những người này hẳn là muốn cầm chân chúng ta để chúng ta không đi giúp A Đống được. Một khi A Đống không chống đỡ được nữa thì chúng ta cũng sẽ khó thoát khỏi kết cục bại trận.”
Hàn Tân nhíu mày nói: “Bằng vào người đông thế mạnh, bắt lấy Vượng Giác và Du Ma Địa, sau đó coi đấy là bàn đạp để tấn công thẳng vào Tiêm Sa Chủy. Tên A Diệu ngu xuẩn kia còn tưởng rằng mục tiêu của bọn họ là Tiêm Sa Chủy, ta cũng thật không biết nói gì.”
Thập Tam Muội hừ một tiếng, nói: “Ta vẫn cứ nghĩ là mình có quan hệ không tồi với đám A Nam, Thái Tử, Đại Phi. Không ngờ rằng không có ai trong số bọn họ nói giúp đỡ cho ta. Mẹ nó, đúng là trong hoạn nạn mới thấy chân tình mà.”
Hàn Tân cầm lấy đao, nói: “Đừng nhiều lời nữa. Đi, chúng ta đi gặp đám ô hợp kia.”
Ngoại trừ cảnh sát và xã hội đen, toàn bộ Vượng Giác không có thường dân nào dám đi ra ngoài.
Ngay cả những người vô gia cư cũng vội chạy đi nơi khác lánh nạn.
Vào lúc 11 giờ đúng, tất cả cảnh sát đều rời đi, trận đại chiến bắt đầu.
“Giết!”
Thẩm Đống xông lên dẫn đầu, cầm theo đường đao được đổi từ hệ thống, giết đám tiểu đệ của Hồng Thái đang chặn đường lui của hắn.
Phía sau hắn là một trăm cựu quân nhân đã xuất ngũ, trên người đều mặc quần áo chống đâm. Sau đó còn có chín trăm tiểu đệ đã trải qua huấn luyện quân sự.
Dù nhân số chỉ có một ngàn người, những khí thế mà bọn họ phát ra lại vô cùng hùng mạnh.
Thái Tử đứng ở đằng trước cảm thấy dường như có một luồng sát khí dày đặc ập vào mặt, trên mặt không khỏi hiện lên một tia sợ hãi.
Lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ, trải qua vô số trận chiến, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta thấy một đối thủ mạnh mẽ đến vậy.
Thế nhưng Thái Tử không hổ là người có nhiều kinh nghiệm, biết khi đánh nhau thì phải so khí thế.
Nếu thế bị áp đảo, thì bọn họ coi như thua.
Vì thế, Thái Tử hô to một tiếng: “Ai có thể giết chết được Thẩm Đống thì được thưởng 5 triệu. Các huynh đệ, giết cho ta.”
Có câu nói: Đưa ra phần thưởng lớn, tất có người dám làm.
Các tiểu đệ của Hồng Thái nghe rằng giết Thẩm Đống thì có thể được thưởng 5 triệu thì một đám ồ ạt xông lên.
“Muốn chết.”
Thẩm Đống vung đao một phát, ánh đao lóe sáng vẽ ra một đường con trên không trung, cắt ngang qua cổ của sáu tên tiểu đệ xông đến trước mặt hắn.
Bọn họ che cổ lại, máu tươi liên tục chảy ra từ giữa các kẽ hở ngón tay.
“Bịch.”
“Bịch.”
Sáu tên tiểu đệ Hồng Thái lần lượt ngã xuống đất.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Đống sử dùng đao pháp Phá Quân trong thực chiến.
Chỉ bằng một nhát đao được vung ta, chính xác cắt ngang qua cổ họng của sáu tên tiểu đệ có chiều cao khác nhau. Đao pháp như thế quả thật được tạo ra vì giết chóc.
“Tuyệt.”
Nhìn thấy thủ lĩnh lợi hại như thế thì các tiểu đệ của Thẩm Đống càng như được tiếp thêm sức mạnh.
Còn đám tiểu đệ bên Hồng Thái khi chứng kiến thấy cảnh đó thì như bị một xô nước lạnh tạt lên đầu, bộ não bị 5 triệu tiền thưởng kích thích cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mẹ kiếp, quá khủng khiếp.
Đao vung ra nhanh như chớp giật, trực tiếp giết sáu người, trong phim cũng không dám diễn như vậy.
Không hề dừng lại, Thẩm Đống múa thanh đường đao, trong nháy mắt lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà liên tiếp giết và làm bị thương hơn hai mươi người nữa, quét sạch một khu vực trước mặt.
“A.”
Một tên côn đồ che mặt, hét to thảm thiết.
“Ồn ào quá.”
Thẩm Đống đạp một phát lên mặt hắn ta.
Sức mạnh của hắn trực tiếp dẫm nát mặt tên côn đồ kia, tiếng kêu cũng đột ngột im bặt.
Đây là Thẩm Đống đã nhẹ nhàng rồi.
Nếu không, hắn mà dùng lực mạnh hơn nữa thì có lẽ đầu của tên côn đồ ấy sẽ bị nghiền nát.
“Rầm.”
Các tiểu đệ của Hồng Thái bị dọa đến mặt tái nhợt cả mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận