Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 228: Thái độ của cảnh sát (2)

Chương 228: Thái độ của cảnh sát (2)
Lý Văn Bân biết bốn người này không giống với những tên xã hội đen khác, không có khả năng áp chế họ được, vì thế đành nói: “Thời gian hoạt động của các ngươi là từ 11 giờ tối đến 4 giờ sáng. Trong khoảng thời gian này, các ngươi đánh như thế nào thì chúng ta cũng không quan tâm. Yêu cầu duy nhất là không được làm tổn thương người dân bình thường, không được gây thiệt hại cho tài sản nhà nước hoặc tư nhân, không được…..”
Liên Hạo Long cắt ngang lời hắn: “Lý tiên sinh, không cần phải nói nhiều nữa, chúng ta đều biết rồi.”
Lý Văn Bân lạnh lùng nói: “Nếu trong số các ngươi có kẻ nào dám phạm quy thì cảnh sát chúng ta nhất định sẽ đặc biệt chăm sóc hắn.”
Lạc Đà không thèm để tâm, nói: “Không thành vấn đề. Lý tiên sinh, chúng ta có thể đi được chưa?”
Lý Văn Bân đứng lên nói: “Vào lúc 5 giờ sáng mai sẽ để cho các ngươi đi, đảm bảo không vượt qua 24 giờ.”
Sắc mặt Liên Hạo Long biến đổi, trầm giọng nói: “Lý tiên sinh, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lý Văn Bân nói: “Nếu ngươi có ý kiến gì thì cứ gọi luật sư.”
Trước đó, Tưởng Thiên Sinh đã bàn chiến thuật xong xuôi hết cả rồi, mỉm cười nói: “Ta không có ý kiến.”
Liên Hạo Long nhíu mày nói: “Ta muốn gặp luật sư.”
Lý Văn Bân nói: “Có thể. Còn bây giờ thì phiền bốn vị ở trong này một đêm. Nếu ai chưa ăn cơm thì ta có thể chiêu đãi người đó một bữa cơm thịnh soạn riêng.”
Rất nhanh, lão đại của bốn xã đoàn đã bị đưa vào phòng giam.
Khi Thẩm Đống đi vào địa bàn của mình ở Vượng Giác, ba xã đoàn lớn kia đã tập hợp lại được hơn một ngàn người.
Người dẫn đầu bên Đông Tinh là Tư Đồ Hạo Nam, tên này sau hơn hai tháng dưỡng thương ở bệnh viện thì giờ đã khỏi hẳn.
Lần này, hắn ta chủ động xin ra trận, hoàn toàn là vì báo thù.
Bên cạnh là các đường chủ cùng cấp: Tứ Hải, Harry, Phi Tử Bình, có thể nói là tập hợp đông đủ.
Người dẫn đầu bên Hồng Thái là Thái Tử, con trai Mi thúc. Tên này vô cùng kiêu ngạo, nhìn thấy Thẩm Đống thì liền làm động tác cắt cổ, cố ý khiêu khích.
Người dẫn đầu bên Trung Nghĩa Tín là em trai của Liên Hạo Long, tên Liên Hạo Đông và Thiên Hồng, A Ô, A Hanh.
Nhìn thấy đội hình của ba xã đoàn lớn, Thiên Dưỡng Sinh nhẹ giọng nói: “Đống ca, dường như bọn chúng tập trung binh lực vào Vượng Giác của chúng ta.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Trận chiến này có vẻ khó khăn đấy.”
A Hoa hỏi: “Đống ca, có muốn nhờ Tưởng tiên sinh chi viện không?”
Thẩm Đống nói: “Tưởng tiên sinh bị cảnh sát mời đi uống trà rồi. Đừng nói không thấy được hắn, dù cho có gặp được thì ngươi cảm thấy hắn sẽ tốt bụng mà giúp chúng ta sao?”
Thiên Dưỡng Sinh nói: “Vậy cùng bọn họ liều mạng thôi.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Không cần thiết phải thế, chúng ta đã từ bỏ sáu con phố ở đây, nhưng tuyệt đối cũng không thể cho bọn họ có được một cách dễ dàng. Mọi người mặc quần áo chống đâm vào hết chưa?”
A Hoa nói: “Đã mặc hết rồi. Đống ca, ngươi mua được nhiều quần áo chống đâm như thế ở đâu vậy? Thứ này ở chợ đen cực kỳ đắt, hơn nữa dù ra giá cao cũng không có người bán.”
Thẩm Đống tức giận nói: “Nói nhảm nhiều thế làm gì. Mẹ nó, nếu hôm nay không đánh bọn họ ra bã thì ta ăn thiệt lớn.”
A Hoa cười nói: “Ngươi yên tâm. 200 cựu quân nhân nhân mặc quần áo chống đâm kết hợp với nhau, xử lý một hai ngàn tên côn đồ tuyệt đối không thành vấn đề.”
Thẩm Đống nói: “Hy vọng thế. Đi, chúng ta đi gặp người quen cũ.”
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Đống đút tay vào túi, mỉm cười đi về hướng Tư Đồ Hạo Nam.
Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh đi theo sát hắn, một tấc không rời, bảo vệ sau lưng hắn.
“Mẹ nó, hắn định làm gì?”
”Ngông cuồng như vậy sao?”
”Chỉ có ba người mà dám đi đến trước mặt chúng ta, thật mẹ nó không sợ chết mà.”
Các tiểu đệ của ba xã đoàn đều bàn tán sôi nổi.
Thẩm Đống đi đến trước mặt Tư Đồ Hạo Nam, cười nói: “Tư Đồ, tố chất cơ thể ngươi cũng không tồi nha. Lúc trước ta cứ nghĩ rằng ít nhất cũng phải đến cuối năm thì ngươi mới khỏi hẳn được chứ, không ngờ là hồi phục nhanh như vậy.”
Tư Đồ Hạo Nam lạnh lùng nói: “Cảm ơn đã quan tâm. Bốn viên đạn đó ta vẫn còn giữ, khi đến lúc thì ta sẽ nhét từng viên một vào miệng ngươi.”
Thẩm Đống chỉ vào Thiên Dưỡng Sinh đang đứng bên cạnh, nói: “Chắc là ngươi tìm hắn.”
Thiên Dưỡng Sinh nói: “Lần trước không đánh chết ngươi, mạng ngươi cũng lớn lắm đó.”
Sát ý của Tư Đồ Hạo Nam càng bùng phát mạnh hơn, nghiến răng nói: “Thì ra là ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Không thì các ngươi đấu riêng với nhau đi. Xem ai có thể đánh chết ai? Cũng coi như là khúc dạo đầu mở màn cho trận chiến, để mọi người càng thêm hưng phấn.”
Tư Đồ Hạo Nam đã từng thấy Thiên Dưỡng Sinh chiến đấu trên võ đài, biết bản thân không phải là đối thủ của hắn ta, làm ra vẻ khinh thường, nói: “Ta đường đường là một đường chủ của Đông Tinh mà phải đấu riêng với một tên vô danh tiểu tốt ư? Thật là trò cười.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận