Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 170: Tưởng Thiên Sinh căm tức (2)

Chương 170: Tưởng Thiên Sinh căm tức (2)
Thái Tử phối hợp theo, nói: “A Nam nói đúng. Lỡ Vương Bảo chết thì thôi. Nhưng nếu hắn tỉnh dậy thì sẽ phiền phức lắm. Có thể sẽ nổ ra một cuộc đối đầu giữa Hồng Hưng và Trung Nghĩa Tín.”
Tưởng Thiên Sinh rất không hài lòng với phản ứng của Thái Tử và Trần Hạo Nam, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Sau khi hai người đó rời đi, sắc mặt Tưởng Thiên Sinh lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn đã tỏ rõ ý mình, nhưng Thái Tử và Trần Hạo Nam lại giả vờ như không hiểu.
Trần Hạo Nam lại còn luôn miệng gọi “Đống ca”, điều này rất khiến cho Tưởng Thiên Sinh bực tức.
“A Diệu, hình như chúng ta nuôi ong tay áo rồi.” Tưởng Thiên Sinh vừa xoa thái dương vừa nói.
Trần Diệu nói: “Thẩm Đống là người khôn khéo, ngoại trừ Lê Bàn Tử ra, mối quan hệ giữa hắn với các lão đại khác rất tốt. Nghe nói đám người Hàn Tân, Thập Tam Muội, Khủng Long đều có quan hệ làm ăn với Thẩm Đống. Vì vậy, so với tên Tịnh Khôn độc đoán kia, A Đống quả thực khó đối phó hơn.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Ngươi có cách gì không?”
Trần Diệu hiển nhiên đã cân nhắc vấn đề này từ lâu, không chút do dự nói: “Mượn dao giết người.”
Trong mắt Tưởng Thiên Sinh lóe lên một tia lạnh lùng, hắn nói: “Mượn dao của ai?”
Trần Diệu nói: “Lạc Đà, Vương Bảo, Hàn Sâm đều có thù với Thẩm Đống. Chỉ cần chúng ta có chiến lược đúng đắn, nhất định có thể mượn tay họ trừ khử Thẩm Đống.”
Tưởng Thiên Sinh gật đầu, cười nói: “A Diệu, vẫn là ngươi thông minh.”
Trần Diệu trong lòng chua xót nói: “Tưởng tiên sinh quá khen rồi.”
Kỳ thật trong thâm tâm, Trần Diệu không muốn trở thành kẻ thù của Thẩm Đống.
Nhưng không có cách nào, hắn là quân sư của Hồng Hưng, ngồi cùng thuyền với Tưởng Thiên Sinh, Tưởng Thiên Sinh được gì mất gì, hắn cũng sẽ có kết quả y như vậy.
Vì thế, dù Trần Diệu có không muốn đến đâu thì vẫn phải hiến kế cho Tưởng Thiên Sinh.
Nếu không, hắn sẽ không còn giá trị gì để tiếp tục ở lại Hồng Hưng nữa.
Đêm đó, Thái Tử và Trần Hạo Nam đến hộp đêm của Thẩm Đống ở Thuyên Loan.
Nhìn khách khứa đang mặc sức vui vẻ ở sảnh khiêu vũ, Thái Tử giơ ngón tay cái lên nói: “A Đống, ngươi kinh doanh nơi này khá đấy.”
Thẩm Đống cười nói: “Thái Tử ca, một học sinh cấp hai như ta làm sao có thể kinh doanh nổi hộp đêm này? Công của Tiểu Mã cả đấy.”
Thái Tử nói: “Ta nghe nói hộp đêm Bích Hải ở Tiêm Sa Chủy cũng đã trở thành tài sản của ngươi, có thật vậy không?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Là thật.”
Vẻ mặt Thái Tử bỗng trở nên nghiêm túc, nói: “Tại sao Vương Bảo lại đồng ý giao hộp đêm này lại cho ngươi?”
Thẩm Đống không giấu giếm, thuật lại ngắn gọn chuyện hắn đổi đoạn băng với Vương Bảo để lấy hộp đêm Bích Hải về tay, nói: “Nếu Vương Bảo không giao lại cho ta, hắn sẽ phải vào tù. Với tác phong hành sự trong giang hồ của Vương Bảo, một khi vào tù, không biết sẽ gặp phải biết bao kẻ thù tìm giết, chẳng biết có sống sót trở về được không, cho nên hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn giao hộp đêm lại cho ta.”
Trần Hạo Nam nói: “Đống ca, về tình về lý thì ngươi làm vậy cũng không có vấn đề gì, càng không làm trái đạo nghĩa giang hồ. Nhưng đối với Vương Bảo mà nói, tổn thất của hắn là quá lớn. Một khi Vương Bảo tỉnh, e rằng người đầu tiên mà hắn muốn giải quyết chính là ngươi.”
Thẩm Đống nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Nếu Vương Bảo không bỏ cuộc, ta sẽ làm hắn nhắm mắt thêm một lần nữa.”
Tuy rằng Thẩm Đống nói không lớn, giọng điệu cũng ôn hòa, nhưng Thái Tử và Trần Hạo Nam lại cảm nhận được rất rõ ràng sự tự tin cùng bá đạo qua câu đó.
“Ngay cả một người tung hoành giang hồ cả chục năm như lão đại của Trung Nghĩa Tín là Vương Bảo mà ngươi cũng không để vào mắt, A Đống, ngươi khá đấy.” Thái Tử giơ ngón tay cái, nói.
Thẩm Đống xua tay nói: “Chỉ là khoác lác thôi mà. Thái Tử, A Nam, Tưởng tiên sinh kêu các ngươi tới gặp ta à? Có phải hắn lo rằng ta sẽ liên lụy Hồng Hưng?”
Thái Tử nói: “Cũng không hẳn. Tuy nhiên, chuyện này quả thực tiềm ẩn nguy hiểm. A Đống, hiện tại sự chú ý của tất cả xã đoàn Hồng Kông đều đổ dồn vào Vương Bảo. Một khi hắn không tỉnh lại nữa, bọn họ nhất định sẽ tranh đoạt địa bàn của hắn. Ý của Tưởng tiên sinh là muốn... thôi, A Nam, ngươi nói sẽ tốt hơn.”
“Được.”
Trần Hạo Nam thuật lại kế hoạch của Tưởng Thiên Sinh.
Thẩm Đống nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ cần Tưởng tiên sinh chịu dẫn dắt các lão đại của chúng ta đích thân bảo vệ địa bàn, ta tin rằng sẽ không có bang hội nào muốn đối đầu trực diện với Hồng Hưng. Nói không chừng còn đạt được hiệu quả không đánh mà thắng lợi.”
Hai mắt Thái Tử sáng lên, nói: “A Đống, vậy là ngươi đồng ý?”
Thẩm Đống cười nói: “Ta đồng ý.”
Thái Tử cầm ly rượu lên và nói: “A Đống, kính ngươi một ly, cảm ơn ngươi đã ủng hộ.”
Thẩm Đống cụng ly với hắn rồi uống cạn rượu trong ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận