Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 594: Cưỡng ép Tưởng Thiên Dưỡng (1)

Tên của hắn ta là Duy Larter, là một người Thái, ba ngày trước cùng với hơn mười đồng bạn đi đến Hồng Kông.
Miêu Chí Thuấn lập tức triền khai kiểm soát, tìm nơi ở của Duy Larter.
Tưởng Thiên Dưỡng thiếu một chút nữa là tức đến chết.
Hắn ta làm sao cũng không nghĩ tới tên Duy Larter ngu ngốc này, lúc đi giết người, lại không che mặt lại.
Trên đường về núi Tây, Trần Diệu bị hai chiếc xe kẹp ở giữa.
Thấy không ổn, hắn ta lập tức móc ra điện thoại di động muốn báo cảnh sát.
Trần Diệu chưa kịp bấm số thì cửa xe đã bị Thiên Dưỡng Sinh kéo ra, điện thoại di động cũng bị cướp mất.
"Diệu ca, Đống ca muốn gặp ngươi."
Trần Diệu mím miệng, nói: "Hắn muốn gì?"
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Nhìn là biết rồi đấy. Xuống xe đi, đừng làm khó ta."
Trần Diệu biết mình muốn chạy trốn khỏi Thiên Dưỡng Sinh một tên giết người không chớp mắt này căn bản là không thể.
Không có cách nào, Trần Diệu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Thiên Dưỡng Sinh lái xe của hắn ra, đi thẳng đến công ty bất động sản Đằng Phi.
Hai chiếc xe đi theo sát phía sau.
Rất nhanh, Thiên Dưỡng Sinh dẫn theo Trần Diệu đi đến văn phòng của Thẩm Đống.
"Đống ca, Diệu ca đến."
"Cực khổ rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Sau khi Thiên Dưỡng Sinh rời đi, Thẩm Đống mời Trần Diệu ngồi xuống, nói: "Diệu ca, Tưởng tiên sinh đã đi quá xa rồi."
Trần Diệu nói: "Ngươi giết Đại Thiên Nhị cùng Đại Phi , không phải cũng đi quá xa hay sao."
Thẩm Đống bị tức nở nụ cười, nói: "Từ lúc nào mà Hồng Hưng không nói đạo lý như vậy? Các ngươi có thể giết ta, ta lại không thể giết các ngươi, như vậy không phải quá bá đạo hay sao."
Trần Diệu thản nhiên nói: "Ngươi muốn thế nào? Giết ta, là vì báo thù cho Đường Bồi Quân?"
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Ta có ý này. Ta dự định chặt đầu của ngươi, cho vào một cái thùng giấy, đưa cho Tưởng Thiên Dưỡng làm lễ vật. Đồng thời, ta sẽ nhét một quả bom nhỏ vào trong miệng của ngươi, để khi Tưởng Thiên Dưỡng nhìn thấy đầu của ngươi, thì quả bom sẽ nổ tung, Tưởng Thiên Dưỡng xong đời, sự tình cũng coi như là kết thúc."
Hồi hộp "
Trong lòng Trần Diệu không nhịn được có chút bối rối, nói: "Hồng Hưng có đến mấy vạn huynh đệ , họ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Thẩm Đống cười lạnh nói: "Đại ca nhóm nào dám đến tìm ta báo thù, ta sẽ đem hắn ném xuống biển để nuôi cá. Ngươi nên hiểu, ta có năng lực làm chuyện này. Quên đi, không nói phí lời. Diệu ca, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, ngươi có thể để lại di ngôn. Đợi một chút, A Sinh sẽ tiễn ngươi ra đi, đảm bảo không còn đau khổ nữa."
Trần Diệu cố gắng để cho tâm tình bình phục lại, nói: "A Đống, ta có thể vì ngươi làm bất cứ cái gì? Ta không muốn chết."
Trong con mắt của Thẩm Đống lộ ra một tia tán thưởng, nói: "Ta muốn có chứng cứ phạm tội của Tưởng Thiên Dưỡng."
Trần Diệu sững sờ, nói: "Ngươi muốn đẩy Tưởng tiên sinh vào tù sao?"
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Không sai. Như ngươi nói đấy, nếu giết Tưởng Thiên Dưỡng, Hồng Hưng nhất định sẽ đi đánh ta. Nếu như chiến tranh xảy ra, ta lại không nhẫn tâm đánh lại các anh em. Ha ha, vất vả lắm mới thoát ly ra khỏi Hồng Hưng, ta thực sự không muốn đại khai sát giới thêm nữa."
Trần Diệu nói: "Ta e là không thể giúp ngươi được, bởi vì đến tận bây giờ ta vẫn chưa được Tưởng tiên sinh hoàn toàn tín nhiệm."
Thẩm Đống rất có hứng thú hỏi: "Thái quốc buôn ma tuý rất hung hăng ngang ngược, ngươi cảm thấy Tưởng Thiên Dưỡng có ở trong bóng tối buôn ma tuý trái phép hay không?"
Sắc mặt của Trần Diệu thay đổi, nói: "Chắc chắn sẽ không."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Tưởng Thiên Dưỡng có thể kiếm được nhiều tiền ở Thái quốc như vậy, ngươi sẽ không cho rằng hắn ta đều là làm ăn hợp pháp đấy chứ? Đừng đùa."
Trần Diệu nói: "Ta hiểu. A Đống, ngươi là muốn ta bí mật điều tra về chứng cứ Tưởng tiên sinh buôn bán ma tuý?"
Thẩm Đống vung tay, nói: "Có thể tìm được đương nhiên là tốt nhất, không tìm được cũng không đáng kể. Diệu ca, mới vừa rồi ta chỉ là đùa với ngươi mà thôi. Trên thực tế, trừ ngươi ra, ta đã mời đến Thái tử, Hôi Cẩu, Hàn Tân, Thập Tam Muội, Khủng Long, Cơ ca, Đại Vũ, Vô Lương, A Nam. Đợi một chút, A Sinh dẫn ngài ấy đi gặp bọn họ."
Trong lòng Trần Diệu rung mạnh, kinh hô: "Chuyện này không thể nào."
Chỉ trong thời gian nửa ngày, Thẩm Đống đã túm được hết tất cả các đại ca của Hồng Hưng, năng lực như vậy đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Trần Diệu.
Nửa giờ sau, Trần Diệu đến quán bar ở Tiêm Sa Chủy nhìn thấy Hàn Tân và mọi người.
Bọn họ đang ngồi ở trên ghế sofa uống rượu, vẫn còn được uống rượu tốt có giá trị 10, 20 ngàn đô la Hồng Kông.
Chu vi mười mét có đến hơn hai mươi vệ sĩ cầm súng, cầm đầu là tâm phúc của Thẩm Đống, Trần Huy.
Có hắn ta ở đây, mọi người muốn chạy căn bản là không thể nào.
Hàn Tân phun ra một vòng khói, nói: "A Diệu, sao ngươi đến muộn như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận