Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 902: Giao dịch cùng nội lục

“Ta thật sự đang khen ngợi ngài.”
Đỗ Vũ Tân nói đùa, sau đó bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà: “Ta muốn biết trong đó có mười hai con giáp hay không?”
Thẩm Đống nói: “Tin tức của các ngươi không sai, trong số rất nhiều đồ cổ thật sự có đầu dê và đầu rắn.”
Đỗ Vũ Tân duỗi hai ngón tay ra nói: “Hai điều kiện. Một là đầu dê và đầu rắn nhất định phải được đưa về nước, hai là những cổ vật này nhất định phải được trưng bày ở viện bảo tàng tư nhân để mọi người thưởng thức. Nếu như sau này ngài muốn bán, cũng chỉ có thể bán cho người trong nước, tuyệt đối không được bán cho người nước ngoài."
Thẩm Đống hỏi: “Hết rồi sao?”
Đỗ Vũ Tân gật đầu nói: “Hết rồi. Chỉ cần ngài đồng ý hai điều kiện này, tất cả đồ cổ đều thuộc quyền sở hữu của cá nhân ngài.”
Thẩm Đống không chút do dự nói: “Ta đồng ý với hai điều kiện này.”
Đỗ Vũ Tân rất vui mừng nói: “Quá tốt rồi, lúc này thì ngài giao đầu dê và đầu rắn cho ta?”
“Bây giờ.”
Thẩm Đống lôi chiếc vali bên cạnh ghế lão đại ra, đưa cho Đỗ Vũ Tân nói: “Ta đã đoán được ngài sẽ đến cướp đồ, cho nên ta đã mang chúng đến đây từ lâu rồi.”
Đỗ Vũ Tân nói: “Ngài là điển hình cho việc không biết dùng từ. Rõ ràng là ta đang cố gắng khuyên nhủ ngài, chưa từng cướp đoạt.”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Tùy ngài nói thế nào thì nói.”
Đỗ Vũ Tân cười haha, kéo vali lại mở khóa ra.
Chỉ thấy hai cái tượng động vật bằng đồng cao nửa mét xuất hiện ở trước mặt hắn ta, một là cừu một là rắn.
Nếu như dùng một từ để mà hình dùng thì chính là nó sống động như thật.
Thẩm Đống nói: “Xã trưởng Đỗ, hai tượng đồng bằng thú này là thật sao?”
Đỗ Vũ Tân nói: “Nhìn dáng vẻ có lẽ là thật.”
“Cho nên?”
Thẩm Đống bĩu môi nói: “Ta còn tưởng rằng ngài là chuyên gia ở phương diện này, hóa ra cũng chỉ là một tay mơ như ta.”
Đỗ Vũ Tân không vui nói: “Ngành nghệ thuật có chuyên môn, ta không hiểu là chuyện rất bình thường, nhưng ngài là một người muốn xây bảo tàng mà không hiểu thì đó mới là điều không bình thường.”
Thẩm Đống cười nói: “Được rồi, ta cũng không thể nói ngài. Nếu như chúng ta đều không hiểu, vậy thì ngài có thể đem về nhà tìm hiểu và thưởng thức chúng đi.”
Đỗ Vũ Tân mới kéo khóa lên, muốn nhấc rương hành lý lên.
Kết quả đã thử nhiều lần nhưng rương hành lý vẫn không nhúc nhích chút nào.
Thẩm Đống không nhịn được cười haha nói: “Xã trưởng Đỗ, hai cái đầu này cộng lại hơn một trăm kg, ngài phải kiềm chế một chút, đừng để bị đau eo.”
Đỗ Vũ Tân chỉ vào Thẩm Đống nói: “Ta đã nhìn ra được, ngài đang cố ý chê cười ta.”
Thẩm Đống nhướng mày nói: “Mười năm sau, giá trị của hai đầu đồng này ít nhất cũng hơn ngàn vạn đô la Mỹ. Ta lỗ lớn như vậy, ngài còn không cho ta vui cười sao.”
Đỗ Vũ Tân lập tức im lặng.
Bỏ qua chuyện vui đùa, Thẩm Đống vẫn giúp đỡ Đỗ Vũ Tân xách rương hành lý xuống tầng, rồi cho vào cốp xe của hắn ta.
Sau khi Đỗ Vũ Tân rời đi, Thẩm Đống huýt sáo, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.
Kế hoạch tồi tệ nhất lúc trước của hắn chính là chia một nửa số đồ cổ cho chính phủ nội lục.
Chưa từng nghĩ nội lục lại hào phóng như vậy, lại để tất cả những đồ cổ này cho hắn, điều này khiến Thẩm Đống rất vui mừng.
Hơn hai vạn bức thư pháp và tranh cổ, giá trị sau này chắc chắn sẽ vượt qua trăm tỷ.
Không nói đến những thứ khác, chỉ là sáu bức thư pháp, tranh vẽ và hơn mười món đồ sứ Nguyên Thanh Hoa của Đường Bá Hổ cũng đủ để Thẩm Đống kiếm lời lớn.
“Đống ca, đã tìm thấy người tên Phủ Quang kia.”
Thẩm Đống vừa quay lại văn phòng đã nghe thấy tiếng Trương Hoan báo cáo.
“Nói tình hình cụ thể của hắn ta cho ta.”
“Phủ Quanh năm nay ba mươi bốn tuổi, đã từng làm lính đánh thuê. Sau khi xuất ngũ, trở lại đảo Hồng Kông, thành lập một đội ngũ ba bốn mươi người, chuyên mua bán đồ cổ. Hắn ta làm việc khiêm tốn, nhưng lòng dạ độc ác, thích chơi bẩn, danh tiếng ở trong giới rất là xấu.”
“Quan hệ giữa Phủ Quang tập đoàn Hill là gì?”
“Ta đoán, Nghiêm Lãnh và Phủ Quang đang đi cùng một con đường, chuyên vận chuyển đồ cổ vào nội lục cho tập đoàn Hill.”
“Ý ngươi là Nghiêm Lãnh và Phủ Quang phụ trách làm đồ cổ, tập đoàn Hill đem gửi ra nước ngoài để bán. Hai bên đang có quan hệ hợp tác, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì rất kỳ lạ, tại sao Nghiêm Lãnh lại phải bẫy Phủ Quang một chút?”
“Có phải là quan hệ giữa hai người họ không tốt, Nghiêm Lãnh cũng muốn mượn đao giết người?”
“Đấu tranh nội bộ luôn là chủ đề không thay đổi của các tổ chức tội phạm. A Hoan, ta không có hứng thú với sinh tử của Phủ Quang, nhưng ta rất hứng thú với những đồ cổ mà Hạ quốc đang cấu giấu. Ngươi có cách nào không?”
“Phủ Quang không giống Nghiêm Lãnh, người là chính là tên biến thái. Cho dù chúng ta bắt được hắn, chỉ sợ cũng khó tìm được đồ vật mà mình muốn. Cách duy nhất chính là theo dõi và tìm được nói Phủ Quang cất đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận