Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 567: Miêu Chí Thuấn đến thăm (2)

"Có những chuyện người khác nói thì chỉ nên nghe thôi. Người thông minh không bao giờ coi trọng việc đó. Miêu đại nhân, ở đây không có câu trả lời mà ngài muốn, tốt nhất ngài nên đi tìm người khác đi ."
"Không vội. Thẩm tiên sinh, ngài cảm thấy ở Hồng Kông ai có thể bắn chết được hơn bốn mươi vệ sĩ chỉ bằng một phát súng giữa trán?"
"Rất nhiều. Không những người khác, chỉ những sát thủ mà ta biết, ví dụ như Sí Thiên Sứ, O, sát thủ chi vương …đều có năng lực làm được điều này. Miêu đại nhân, ngài có từng nghi ngờ Bành Dịch Hành tiên sinh hay không?"
"Hắn ta không đáng nghi sao?"
"Đáng chứ. Có điều, giết người và bắn súng thi đấu hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ta không cho là Bành tiên sinh có đủ can đảm và năng lực để làm chuyện này."
"Ta đã đi tìm Bành tiên sinh, chuyện tối ngày hôm qua không phải do hắn ta làm. Có điều, có một việc khiến ta cảm thấy nghi ngờ, hắn ta đã đi đến Đăng Tháp quốc một chuyến, kiếm được rất nhiều tiền, mà chính là do công ty Đằng Phi của ngài giúp đỡ. Ta nhớ rằng có người đã trả giá hai ngàn vạn đô la Mỹ để giết Bản thúc. Thẩm tiên sinh, ngài sẽ không định đưa cho Bành tiên sinh hai ngàn vạn đô la Mỹ, để tẩy trắng đấy chứ?"
Thẩm Đống giật nảy cả mình, tên Miêu Chí Thuấn này thực sự rất thông minh, chỉ cần thông qua một chút manh mối lại có thể đoán được kế hoạch của hắn.
Xem ra bên trong nội bộ cảnh sát thực sự có ngọa hổ tàng long.
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Miêu đại nhân, ngài nên đi làm biên kịch, mà không phải làm một vị cảnh sát."
Miêu Chí Thuấn nói: "Nhìn ánh mắt vừa rồi của ngươi, ta đã biết được đáp án."
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Xin lỗi, ta nói sai, ngài thích hợp không phải nghề biên kịch mà làm tâm lý học."
Miêu Chí Thuấn nói: "Ngài đây là đang dùng nụ cười để che giấu điều gì hay sao?"
Thẩm Đống thở dài, nói: "Ngươi nói đúng. Sát thủ chính là Bành Dịch Hành. Ngươi đi bắt hắn đi."
Sắc mặt của Miêu Chí Thuấn thay đổi, nói: "Ngươi nói thật chứ?"
"Xì xì "
Thẩm Đống cười ha ha, nói: "Đương nhiên là đùa rồi. Miêu đại nhân, ngươi cảm thấy nụ cười của ta có thể che giấu cái gì?"
Miêu Chí Thuấn nhìn Thẩm Đống bằng một ánh mắt thật sâu, nói: "Thẩm tiên sinh, hôm nay chỉ tới đây thôi, làm phiền rồi."
Thẩm Đống hỏi: "Miêu đại nhân, ngày mai ngài có tham gia cuộc thi bắn thực tế IPSC không?"
Miêu Chí Thuấn nói: "Đương nhiên là có."
Thẩm Đống cười nói: "Ta sẽ đi cổ vũ cho Vịnh Ân. Có điều, với kỹ năng bắn súng của cô ấy, có thể tiến vào mười vị trí đầu cũng chỉ gọi là may mắn. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, thì vị trí quán quân chỉ có thể là Bành tiên sinh, hy vọng ta sẽ được đãi một bữa tiệc thịnh soạn."
Miêu Chí Thuấn nói: "Thẩm tiên sinh, ngài hy vọng ai trong chúng ta sẽ thắng?"
Thẩm Đống nói: "Ta hi vọng có người thứ ba sẽ giết chết hai người."
"Ha ha ha ha "
Miêu Chí Thuấn cười to.
Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Đống lập tức gọi điện thoại cho Bành Dịch Hành.
"Có phải là cảnh sát đã tìm ngươi?" Bành Dịch Hành hỏi.
"Đúng."
"Có phải là ngươi giết Lâm Hoài Nhạc không?"
"Đúng. Ngươi có phiền nếu ta dùng thân phận của ngươi một chút chứ?"
"Không sao. Thẩm tiên sinh, ngài cảm thấy giết người cùng thi đấu khác nhau ở chỗ nào sao?"
Thẩm Đống lập tức hiểu được tinh thần của Bành Dịch Hành có gì đó không ổn, nói: "Bành tiên sinh, sau khi giết Bản thúc cùng hơn hai mươi ngươi vệ sĩ, ngươi có phải có cảm giác muốn giết người không?"
Bành Dịch Hành im lặng chốc lát, nói: "Khoảng thời gian này ta ngủ không được ngon."
Thẩm Đống nói: "Ngày mai sau cuộc thi đấu súng IPSC, chúng ta gặp nhau nhé. Vấn đề của ngươi rất nghiêm trọng."
Bành Dịch Hành nói: "Được. Thẩm tiên sinh, ngươi yên tâm, ta sẽ không liên lụy cho ngài."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ta không lo lắng cái này, ta chỉ là không muốn nhìn thấy ân sư của Vịnh Ân có chuyện, điều này sẽ khiến cô ấy lo lắng, ngươi hiểu chưa?"
Bành Dịch Hành nói: "Ta hiểu."
Vừa cúp điện thoại, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Cửa mở ra, Đường Bồi Quân đi vào.
Thẩm Đống hỏi: "Lão Đường, Lý Siêu Nhân gần đây như thế nào rồi?"
Đường Bồi Quân cười nói: "Lý Siêu Nhân lần lượt hạ giá cát cùng xi măng xuống bốn trăm đô la Hồng Kông và một ngàn đô la Hồng Kông, vẫn không có ai mua. Nghe nói ở bến tàu còn không có chỗ chứa những vật liệu này."
Thẩm Đống nói: "Chúng ta thì sao?"
Đường Bồi Quân nói: "Cát cùng xi măng vừa đến, mọi người đã mang xe đến : chở theo tỷ lệ, giá cả thấp hơn."
Thẩm Đống vung tay, nói: "Coi như không kiếm được tiền một phút cũng không sao. Điều mà ta muốn là dùng những vật liệu xây dựng này để phá vỡ sự độc quyền của những gia tộc lớn này trong ngành bất động sản. Chỉ khi bọn họ thành thật, công ty bất động sản Đằng Phi chúng ta mới có thể có khả năng thành công."
Bạn cần đăng nhập để bình luận