Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 452: Quyết định của Tưởng Thiên Sinh (2)

Ai cũng biết Lãng thúc là người dẫn đường của Thẩm Đống, mặc dù đã lùi về nhưng Thẩm Đống vẫn còn rất tôn trọng hắn, ngày lễ tết nào cũng đến chào hỏi.
Năm trước, khi tổ chức đại thọ 60 tuổi, Thẩm Đống còn tặng cho Lãng thúc một con siêu xe có giá hàng triệu đô la, coi như giúp cho Lãng thúc nở mặt nở mày.
Bây giờ Tưởng Thiên Sinh muốn gặp Lãng thúc, rất rõ ràng là muốn mời hắn làm người trung gian.
Trong lòng Trần Diệu có chút kinh ngạc, nói: “Được, Tưởng tiên sinh.”

10 giờ sáng, Thẩm Đống gặp A Vũ ở quán bar Huy Hoàng.
A Vũ nhìn cái vali xách tay để bên cạnh hắn, cười nói: “Đống ca, không phụ sự gửi gắm, chuyện đã làm xong.”
Thẩm Đống gật gật đầu, sau đó hỏi: “A Vũ, chuyện Đại Nha Câu là như thế nào?”
Hiển nhiên A Vũ đã sớm chuẩn bị câu trả lời từ trước, nghe thế thì lộ ra biểu cảm cay đắng, nói: “Hào Mã Bang ở đảo Hồng Kông chúng ta có quan hệ với Hào Mã Bang ở Hào Giang. Ta đến làm việc ở địa bàn của hắn, cần phải chào hỏi một tiếng, đây là quy củ của Hào Mã Bang. Ta có thể nhanh chóng giết được những người phụ trách sòng bạc của Hồng Hưng như vậy, cũng là nhờ vào tin tức mà Đại Nha Câu cung cấp. Đống ca, ta thề với trời, ta cũng không ngờ rằng Đại Nha Câu sẽ đi đoạt địa bàn.”
Thẩm Đống nhìn hắn ta, gật đầu, đặt vali lên mặt bàn và nói: “Tổng cộng 9 triệu, kiểm tra lại đi.”
A Vũ mở vali ra, cười nói: “Chỉ có vỏn vẹn 9 triệu đô la Hồng Kông mà thôi, ta tin là Đống ca sẽ không lừa ta.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Dù có là huynh đệ ruột thì cũng phải tính toán cho rõ ràng. Tốt nhất ngươi nên đếm lại đi, tránh cho nhân viên kế toán tính sai.”
A Vũ giơ ngón cái lên nói: “Đống ca cẩn thận, ta đây đành thất lễ.”
Mất khoảng chừng mười phút, A Vũ mới chắc chắn là 9 triệu này không có sai sót nào, khiến cho Thẩm Đống cũng cạn lời.
Mẹ nó, nói là tin tưởng mình mà còn cẩn thận đếm kỹ như vậy, đúng là buồn cười.
A Vũ đóng vali lại, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, nói: “Đống ca, hợp tác vui vẻ. Sau này có chuyện gì cứ yên tâm giao cho ta.”
Thẩm Đống thấp giọng nói: “A Vũ, có phải sau này ta có việc gì nhờ ngươi thì Hào Mã Bang cũng sẽ biết không? Nếu là như thế thì ngươi vẫn nghĩ ta còn tìm đến ngươi ư? Ta còn dám tin ngươi à?”
A Vũ vội vàng nói: “Đống ca, ngươi đừng nóng giận. Ta đây cũng là vì không còn cách nào khác, dù sao thì thời gian ngươi đưa ra quá gấp rút.”
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, nói: “Lúc trước ta còn bảo A Hoa chuẩn bị thêm 1 triệu đô la Hồng Kông, coi như là phần thưởng cho ngươi. Nhưng không ngờ là việc này lại xảy ra, nên đã thu lại 1 triệu kia rồi.”
Vẻ mặt A Vũ như đưa đám, nói: “Đống ca, ta thề là từ này về sau, bất kể là chuyện gì cũng sẽ bảo mật cho ngươi.”
Thẩm Đống cười nói: “Ngươi yêu tiền là đúng, bởi vì có tiền là có hết thảy. Ngươi cũng là một người có năng lực, mà ta là một người hào sảng, chúng ta cũng coi như là một bộ đôi hoàn hảo đi. Hy vọng hai ta có thể thật sự được như bốn chữ hợp tác vui vẻ này.”
Nói xong, Thẩm Đống bưng ly trà lên.
A Vũ thấy thế thì cũng vội vàng nâng ly trà, chạm nhẹ vào ly Thẩm Đống, nói: “Nhất định vui vẻ.”
Hai người đem nước trà trong ly uống sạch.
Sau khi rời đi, A Vũ chui vào trong xong, mở một chai nước khoáng rồi uống ừng ực.
Ly trà mới nãy kia, của Thẩm Đống thì hơi âm ấm, còn của A Vũ uống thì là vừa mới rót, suýt chút nữa là làm cổ họng hắn ta bị bỏng.
Nhưng vì tiền, dù có nóng đến mức nào thì A Vũ cũng muốn uống cạn.
Hắn ta biết đây là Thẩm Đống biểu hiện sự bất mãn đối với mình về chuyện của Đại Nha Câu.
Nếu hắn ta không chấp nhận thì chuyện hai người hợp tác trong tương lai cũng kết thúc ở đó.
Mẹ nó, khí thế của tên kia càng ngày càng mạnh mẽ!
Sau khi cho A Vũ một bài học, Thẩm Đống và A Hoa mang theo một phần hậu lễ đi đến nhà Lãng thúc.
Nhìn thấy hai người bày ra những món thực phẩm chức năng đắt tiền, tuy trong lòng Lãng thúc vui như nở hoa, nhưng ngoài miệng lại trách mắng: “Hai người các ngươi làm gì đấy? Đến chỗ của ta mà cần khách sáo như vậy sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Lãng thúc, ngươi là trưởng bối, chúng ta nếu đi tay không đến thì chẳng phải quá mức thất lễ ư? Đây là lễ nghĩa mà Lãng thúc dạy ta khi xưa mà.”
Lãng thúc cười ha ha, nói: “Thằng nhóc nhà ngươi thật đúng là càng ngày càng dẻo miệng. Ngồi đi, ta vừa mới pha một ấm trà theo công thức xưa đấy.”
Ba người lần lượt ngồi xuống, Lãng thúc rót trà cho A Hoa và Thẩm Đống.
Thẩm Đống nhấp một ngụm nhỏ, nói: “Lãng thúc, tin rằng ngươi cũng đã nghe tin ta và A Hoa rời khỏi Hồng Hưng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận