Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 770: Thăm dò lẫn nhau (1)

Nghe được lời nhắc nhở của Lý Văn Bân, sắc mặt Smith biến đổi.
Khi thẩm vấn các đại gia, nhìn chung cảnh sát đều sẽ vô cùng cẩn thận để tránh gây ra thiệt hại lớn cho đối phương.
Trước đó, đã có một vị cục trưởng bị một vị đại gia cắn ngược lại một phát, nói là bởi vì bản thân bị tạm giam 24 giờ nên khiến cho hợp đồng trị giá 130 triệu không ký kết được, vị cục trưởng kia bị cho về hưu sớm.
Nếu Thẩm Đống cũng dùng chiêu này, lại bị giới truyền thông phóng đại lên, nói không chừng chính hắn cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ của vị cục trưởng kia.
Nghĩ đến đây, Smith cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình lại: “Xin lỗi Thẩm tiên sinh, mới nãy là ta đã quá nóng nảy.”
Thẩm Đống hơi sửng sốt, lại đánh giá Smith một lần nữa, thầm nghĩ trong lòng: “Khó trách tên này có thể trở thành phó cục trưởng cục cảnh sát, chỉ bằng bản lĩnh co được dãn được này thì đã hơn xa người bình thường rồi. Mình đã khiêu khích hắn đến mức như thế mà hắn vẫn còn nhịn được, quả thật lợi hại.”
“Không sao, Smith tiên sinh, mới nãy ta cũng quá xúc động, hy vọng ngài không để bụng.” Biểu tình phẫn nộ trên mặt Thẩm Đống đã nháy mắt biến thành nụ cười thân thiện, tựa như mới nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hồ ly!
Smith lập tức đưa ra một định nghĩa như vậy về Thẩm Đống.
Nhìn thấy hai người thay đổi sắc mặt với tốc độ ánh sáng, Lý Văn Bân không nói nên lời.
Nhờ người đổi một cái bàn khác vào, cuộc thẩm vấn chính thức bắt đầu.
Smith nói: “Thẩm tiên sinh, ngươi nghĩ gì về các chết của Trịnh Đồng.”
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Hôm qua, con trai của ông ta bị bắt cóc, ông ta đến tìm ta và ép ta phải thề độc không bao giờ có con được nên ta mới tức giận mắng ông ta một trận. Hôm nay ông ta đã chết, chỉ có thể nói là ông trời có mắt.”
Smith nhìn vào đôi mắt của Thẩm Đống, nói: “Cảnh sát chúng ta nghi ngờ ngươi phái người làm chuyện này?”
Thẩm Đống mỉm cười: “Ta thì nghi ngờ là do tập đoàn tài chính Ưng Tương làm. Mối quan hệ giữa họ và tứ đại gia tộc không tốt lắm. Smith tiên sinh, ngươi sẽ không bởi vì bản thân mình là người Ưng Tương nên muốn bao che cho tập đoàn tài chính Ưng Tương đó chứ.”
Smith nói: “Ta sẽ điều tra.”
“Điều tra như thế nào?”
”Bắt đầu từ khi nào?”
“Tìm ai hỏi chuyện?”
Thẩm Đống lập tức nắm được cơ hội mà tiến hành phản công, đanh thép nói: “Người có khả năng giết Trịnh Đồng, ngoại trừ tập đoàn tài chính Ưng Tương thì cũng có thể là tam đại gia tộc. Smith tiên sinh, xin hỏi ngoại trừ ta ra, ngươi có tìm ai đến để thẩm vấn nữa không?”
Smith bị nói cho nghẹn lời.
Âu Vịnh Ân cười lạnh: “Thẩm tiên sinh, nhìn vào biểu tình của Smith tiên sinh thì chắc bọn họ chỉ tìm ngươi thôi. Có lẽ cảnh sát nghĩ rằng ngươi là người dễ bị bắt nạt nhất.”
Thẩm Đống nhún vai: “Vậy ta đây không có gì để nói.”
Lý Văn Bân nhấp một ngụm cà phê, giả vờ như hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của Smith.
Smith ho khan một tiếng, nói: “Thẩm tiên sinh yên tâm, chúng ta cũng sẽ mời từng người một đến cục cảnh sát hỏi chuyện.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta. Mấy hôm trước, ta có đi một chuyến đến Yến Đô, chuẩn bị đầu tư quy mô lớn vào đại lục. Sau khi trở lại đảo Hồng Kông thì ta nghe nói có rất nhiều người Ưng Tương muốn gây rắc rối cho ta. Smith tiên sinh, chắc hẳn ngài không phải là một trong số đó chứ?”
Smith nói: “Phải thì sao, mà không phải thì sao.”
Thẩm Đống nói: “Không phải đương nhiên là tốt nhất. Còn nếu phải thì ngươi nên cẩn thận.”
Cơn giận của Smith lại sắp không áp chế được nữa, nói: “Ngươi đang đe dọa ta sao?”
Thẩm Đống: “Trong cục cảnh sát đi đe dọa một vị phó cục trưởng của phân cục đảo Hồng Kông, nếu ngươi nói những lời này ra ngoài thì chỉ sợ không có ai tin. Smith tiên sinh, ta không có lý do để phái người đi ám sát Trịnh Đồng, ông ta cũng không phải do ta giết. Ngươi tìm ta để hỏi chuyện cũng vô ích. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây. Tạm biệt.”
Nói xong, Thẩm Đống đứng dậy muốn rời đi.
Smith nói: “Thẩm tiên sinh, ta có quyền tạm giữ ngươi trong 48 tiếng.”
Thẩm Đống dừng lại, nhìn Smith rồi nở một nụ cười mỉm, nói: “Đây là quyền hạn của ngươi. Bây giờ ta đi hay ở đều do ngươi quyết định.”
Ánh mắt hai người đối diện nhau, không khí xung quanh như sắp đông cứng lại.
Khoảng 15 giây trôi qua, cuối cùng Smith mở miệng nói: “Lý cảnh sát, thay ta tiễn Thẩm tiên sinh.”
Lý Văn Bân đáp: “Được.”
Trên mặt Thẩm Đống lộ ra một tia đắc ý, nói: “Cảm ơn.”
Lúc quay đầu đi, con ngươi của Thẩm Đống đã tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
Đi ra khỏi trụ sở chính của cục cảnh sát, một đám phóng viên lập tức lao tới, vây quanh Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân chật như nêm cối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận