Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 406: Cái chết của Aix (3)

Chương 406: Cái chết của Aix (3)
Hắn ta không hề do dự: "Dùng hết sức để cứu thị trường."
Thẩm Đống hỏi: "Vậy nếu chính phủ dùng hết sức để cứu thị trường thì chúng ta phải làm sao?"
A Hoa đáp: "Chạy ngay tức khắc. Chẳng phải chúng ta đã muốn rời khỏi đây rồi sao?"
Tống Tử Hào nghẹn họng, hắn ta nói: "Hoa ca, ý của Đống ca là phải hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ và chi tiền khi các công ty lớn đều đang giảm giá cổ phiếu."
A Hoa như ngộ ra: "Thì ra là vậy."
Thẩm Đống nói: "Ta đang định lợi dụng sự sụp đổ của thị trường chứng khoán, sau đó bỏ ra mười tỷ đô để thu mua các công ty chất lượng cao. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mười năm sau, mười tỷ đô có thể đẻ ra thành năm mười tỷ đô và thậm chí là một nghìn tỷ đô la Mỹ. Khi ấy, chúng ta chẳng khác nào gã khổng lồ kinh tế thế giới như Bill Gates. Một cú dậm chân cũng làm cả thế giới chấn động."
Nghe về một tương lai do Thẩm Đống vạch sẵn cũng khiến mọi người thấy kỳ vọng.
Ba người phụ nữ nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Chẳng còn gì kiêu ngạo bằng sự dũng cảm của người đàn ông này.
Tống Tử Hào nói: "Vậy chúng ta nên làm gì tiếp đây Đống ca?'
Thẩm Đống cười nói: “A Hào, trong khoảng thời gian này sẽ vất vả cho ngươi một chút, cứ đưa mọi người về Đăng Tháp Quốc và để ý đến tình hình chứng khoán. Đồng thời, thu thập cái thông tin tức về các công ty lớn và tổng hợp thành một tập tài liệu rồi gửi cho tôi. À hơn nữa, ngươi không thể ở lại New York, buộc phải đi nơi khác.”
Tống Tử Hào: "Đã rõ."
Thẩm Đống nói: "Với cả, ngươi hãy thuê một vài vệ sĩ đáng tin cậy để đảm bảo an toàn cho mọi người. Không cần phải tiết kiệm tiền ăn, mặc, ở và đi lại. Ta sẽ đích thân chi trả những khoản tiền đó. Đến khi trở về đảo Hong Kong, ta sẽ tặng cho mỗi người một căn nhà và một chiếc xe như để ghi nhận sự đóng góp của mọi người."
“Ồ.”
“Đống ca muôn năm.”
Hơn hai mươi chuyên viên giao dịch đang reo hò.
Một căn nhà với chiếc xe phải có giá lên đến hơn 1,5 triệu.
Dù bọn họ có làm thương nhân với mức lương cao ngất ngưỡng thì cũng phải mười năm họ mới có thể kiếm được ngần ấy tiền.
Ăn ngon, ở yên, chơi vui mà được trả đến hơn 1,5 triệu đô la HongKong thì đừng nói là một hay hai tháng, dù là một hai năm cũng chẳng sao.
Thẩm Đống rút ra 6,2 tỷ đô la Mỹ và để lại trong tài khoản mười tỷ.
Sau khi trừ đi thuế thu nhập cá nhân thì chỉ còn 4,4 tỷ đô la Mỹ, tương đương với 320 triệu đô la HongKong.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, hắn nhanh chóng gọi cho Aix.
"Ông Aix, ba đứa con của ông và những món đồ kia được giấu ở những nơi khác nhau. Ta sẽ thông báo cho ngươi khi đã rời đi."
“Không được. Ta phải đảm bảo rằng bọn trẻ đã ổn thì ngươi mới được rời đi."
"New York là địa bàn của ngươi. Vì cái mạng quèn này nên ta không thể nói trước cho ngươi được."
"Thẩm, bây giờ ta không hề có ác ý gì với ngươi."
"Được thôi. Giờ ta sẽ nói vị trí của ba đứa con cho ngươi, chờ đến khi ta đến sân bay thì sẽ gửi vị trí của những món đồ. Chắc ngươi cũng tự biết rằng những thứ đó quá nhiều nên ta không thể mang theo được."
“Cứ vậy mà làm."
Ba giờ chiều, Thẩm Đống gọi điện cho Morris.
"Ông Morris, ba đứa con của Aix đang ở khách sạn Queens Hal's."
"Được, ta sẽ cử người đến."
"Chờ đã. Ngươi có chắc chắn rằng Aix sẽ đích thân đến đón con mình không?"
Morris suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Không chắc."
Thẩm Đống cười nói: "Ta biết chắc chắn Aix sẽ đến một nơi."
Morris vội hỏi: "Nơi nào?"
Thẩm đống nói: “Công viên Avenue trên đại lộ Manhattan 232."
Morris hỏi: “Sao hắn ta lại đến đó?"
Thẩm Đống: “Bây giờ phần lớn tiền mặt của ông ta đang nằm trong tay ta và ta sắp nói cho ông ta biết những thứ đó đang ở đâu. Mà loại người như Aix, có thể không quan tâm đến tình thân nhưng chắc chắn sẽ quan tâm đến tài sản của mình."
Morris nói: “Ngươi cướp sạch biệt thự của Aix sao?"
Thẩm Đống nhướng mi, hắn chợt thấy giọng điệu của Morris có hơi sai sai nên nhanh chóng hiểu ra rằng đối phương đang suy nghĩ nhiều. Thẩm Đống nói: "Ngài Morris, những món đồ đó ta đã đưa trở lại Hong Kong, ngài không cần phải mạo hiểm với họ."
Morris hỏi: "Ai đang ở nơi công viên Avenue trên đại lộ Manhattan 232?"
Thẩm Đống nói: "Không rõ lắm. Dù gì thì cũng chẳng có ai ở đó."
Morris nói: "Ta có bao nhiêu giờ để có thể đến thu xếp ở đó?"
Thẩm Đống đáp: "Ba giờ."
Morris nói: "Đủ."
Một giờ sau, Thẩm Đống khởi hành với những người khác, đến sân bay quốc tế.
Vì bảo đảm an toàn cho mọi người nên hắn đã thuê một đội ngũ bảo vệ gồm một trăm ngươi và chi gần một ngàn đô la mỹ để thuê hai chiếc xe cảnh sát dọn đường phía trước.
Tất nhiên là cảnh sát của New York không thể làm vệ sĩ được, chỉ là "tình cờ" họ cũng đi đến sân bay quốc tế New York mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận