Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 565: Giết Hôi Cẩu

Thẩm Đống nói: "Vậy bọn họ muốn giết ta có phải là ngươi sai khiế?"
Tưởng Thiên Dưỡng hỏi ngược lại: "Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?"
Thẩm Đống nói: "Nếu như không phải, chuyện này chấm dứt ở đây. Nếu như đúng, ngươi có thể sống trong vòng ba ngày."
Trần Diệu lạnh lùng nói: "A Đống, ngươi dám động đến một sợi lông của Tưởng tiên sinh, Hồng Hưng chúng ta cũng sẽ không để ngươi sống quá ba ngày."
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Diệu ca, đừng doạ người. Hồng Hưng tổng cộng chỉ có hơn mười người lãnh đạo, chỉ cần ta bỏ ra một trăm triệu đô la Mỹ, tất cả đều sẽ phải chết. Ha ha, hiện tại chỉ cần có tiền. Hạng người gì, ta cũng có thể tìm cho ngươi. Ngươi sẽ không thật sự cho rằng Tưởng tiên sinh có thể tránh được tay xạ thủ kia bắn chết?"
Hôi Cẩu tức giận giận nói: "Thẩm Đống, chúng ta không phải doạ đại."
Thẩm Đống hỏi: "Ngươi là ai?"
Hôi Cẩu nói: "Ta là Hôi Cẩu."
Thẩm Đống ồ một tiếng, nói: "Ngươi có từng nghe qua câu nói này chưa? Họa là từ miệng mà ra, bệnh từ miệng mà vào.Bây giờ ngươi tốt nhất nên trốn ở một nơi mà ta không tìm thấy được, nếu không thì, ngươi nhất định sẽ chết."
Tim Hôi Cẩu đập thình thịch, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi có gan thì đến đây. Người khác sợ ngươi, Hôi Cẩu ta không sợ."
Thẩm Đống cười ha ha, nói: "Yên tâm, ta sẽ không để cho các ngươi chờ quá lâu."
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "Thẩm Đống, ngươi đừng quá kiêu ngạo. Ngươi dám động đến Hôi Cẩu, Hồng Hưng chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ta quyết ăn Hôi Cẩu, Jesus cũng không giữ được hắn ta, ta nói như vậy đấy."
Thô bạo!
Thẩm Đống nói chuyện với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, thế nhưng bên trong ẩn chứa sự tự tin cùng bá đạo cho dù cách điện thoại di động cũng có thể làm cho người cảm nhận được.
Mặt Hôi Cẩu sợ hãi đến trắng bệch.
Nếu như Thẩm Đống đã hạ quyết tâm giết hắn ta, trừ phi hắn ta ra khỏi Hồng Kông, bằng không căn bản là không thể nào thoát được.
Nghĩ đến đây, Hôi Cẩu nhất thời thấy hối hận, ước có thể tự tát vào miệng mình một cái.
Trần Hạo Nam hỏi: "Tại sao ngươi lại giết Đại Phi cùng Đại Thiên Nhị?"
Thẩm Đống ha ha cười nói: "A Nam, ngươi ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, sao lại đi hỏi ta vấn đề ngốc nghếch như vậy? Hai người bọn họ đến để giết ta, lẽ nào muốn ta duỗi cổ ra để cho họ giết hay sao? Đùa gì thế."
Trần Hạo Nam nói: "Đại Thiên Nhị là anh em tốt của ta, ta sẽ báo thù cho hắn ta."
Thẩm Đống hỏi ngược lại: "Sơn Kê đâu? Hắn ta cùng ngươi có quan hệ tốt như vậy. Ngươi có muốn báo thù cho hắn ta hay không? Hoặc là nói ngươi có dám báo thù cho hắn ta hay không?"
Trần Hạo Nam nhất thời nói không ra lời.
Thẩm Đống cười lạnh nói: "A Nam, ngươi chính là kẻ nhu nhược. Năm đó Tưởng Thiên Sinh ám hại Đại B, khiến cả nhà hắn ta chết thảm, ngươi đến cái rắm cũng không dám thả. Hiện tại Tưởng Thiên Dưỡng xử lý Sơn Kê, khiến hắn ta chết thảm, ngươi vẫn như cũ đến cái rắm cũng không dám thả. Ha ha, loại người xem món ăn dưới đĩa như ngươi, còn có mặt mũi nói vì huynh đệ của mình báo thù? Ta nhổ vào, ngươi nghĩ ngươi là ai."
Tưởng Thiên Dưỡng tức giận nói: "Thẩm Đống, ngươi đừng có ở chỗ này gây xích mích ly gián."
Thẩm Đống nói: "Tưởng tiên sinh, hiện tại ta mới phát hiện, ngươi càng lớn càng thêm hung tàn độc ác. Dùng đầu của Sơn Kê để có cơ hội tác với bang Tam Liên, một tên Đại D thu được sòng bạc ở Ma Cao. Ha ha, thực sự là giỏi tính toán."
Tưởng Thiên Dưỡng lạnh lùng nói: "Ngươi đây là đang ngậm máu phun người."
Thẩm Đống xì xì một tiếng, cười nói: "Ngươi thẹn quá hóa giận sao? Tưởng Thiên Dưỡng tiên sinh, xem ra ngài vẫn cần phải tu luyện dưỡng khí thêm đi. Được rồi, không đùa với ngươi, chúng ta chờ xem."
Nói xong, Thẩm Đống cúp điện thoại.
Tưởng Thiên Dưỡng đập bàn, trách mắng: "Thật là một tên khốn nạn."
Hắn ta liếc mắt nhìn Hôi Cẩu, rồi lại nhìn Trần Hạo Nam.
Người trước sắc mặt tái nhợt, giống như là bị dọa cho phát sợ.
Người sau biểu hiện âm trầm,giống như đang suy nghĩ cái gì.
Hắn ta biết hai người khẳng định là đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Thẩm Đống.
Trần Diệu cũng nhìn ra có chút không ổn, nói: "A Nam, ngươi không nên nghe Thẩm Đống nói hưu nói vượn. Sơn Kê chết, không có quan hệ gì với Tưởng tiên sinh cả, tất cả đều là do bang Tam Liên làm."
Trần Hạo Nam hỏi: "Xã đoàn sẽ báo thù cho Sơn Kê không?"
Tưởng Thiên Dưỡng không chút do dự nói rằng: "Đương nhiên. Ta sẽ tìm cơ hội để ngươi tự tay giết chết Đinh Dao."
Trần Hạo Nam gật đầu, nói: "Cảm ơn Tưởng tiên sinh."
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "Hôi Cẩu, ngươi không cần phải lo lắng. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi ở lại bên cạnh ta, ta ngược lại muốn xem tên Thẩm Đống này làm sao giết được ngươi."
Hôi Cẩu cao hứng nói: "Cảm ơn Tưởng tiên sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận