Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 766: Cái chết của Trịnh Đồng (2)

Người đàn ông mở hai chiếc vali trong số năm cái ra kiểm tra một chút, bên trong đều chứa đầy những tờ đô la Mỹ với nhiều số không, có mới có cũ. Thấy thế, khóe miệng hắn ta nhếch lên cười.
Trịnh Đồng thở hổn hển nói: “Ta đã làm theo lời của các ngươi, con trai ta có thể an toàn trở về đúng không?”
Người đàn ông nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa. Trước 3 giờ chiều nay, Trịnh thiếu nhất định có thể bình an về đến nhà.”
Trịnh Đồng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Người đàn ông và Trịnh Đồng trở về xe của mình và lái đi ngược chiều nhau.
“Alo, Hoan ca, có chuyện không ổn, có đội paparazzi của cảnh sát đảo Hồng Kông đang đi theo phía sau ngươi.”
Mới vừa chạy chưa đến 5km thì tai nghe của người đàn ông truyền đến giọng nói cảnh báo của đồng bạn.
“Mẹ kiếp, lão già đó dám giở trò với chúng ta, ta sẽ giết lão.”
Người đàn ông mặc áo khoác ôm cua một đường, lập tức đuổi theo hướng của Trịnh Đồng.
Paparazzi đi theo sau không hiểu chuyện gì, đành phải căng da đầu tiếp tục đi về phía trước để tránh bị người đàn ông kia phát hiện ra.
Nhưng hắn không ngờ rằng mình đã bị phát hiện rồi.
15 phút sau, người đàn ông lại đuổi kịp xe của Trịnh Đồng.
Trịnh Đồng dừng xe lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông mặc áo khoác lạnh lùng nói: “Phía sau ta có cảnh sát theo dõi, làm phiền Trịnh lão tiên sinh gọi điện thoại giúp ta, yêu cầu bọn họ lập tức cút đi.”
Sắc mặt Trịnh Đồng đại biến, nói: “Ngươi đừng làm gì con trai của ta, ta thật sự không biết cảnh sát theo sau.”
Nói xong, Trịnh Đồng vội vàng cầm lấy điện thoại gọi điện cho Lý Văn Bân.
Sau khi Lý Văn Bân nghe được thì lỗ tai truyền đến âm thanh gào lên của Trịnh Đồng.
“Lý Văn Bân, mẹ nó có phải ngươi muốn hại chết cha con chúng ta đúng không? Ai cho phép ngươi theo dõi ta?”
Lý Văn Bân chỉ có thể giả ngu giả ngơ đáp: “Trịnh tổng, ngài đang nói gì vậy? Ta không hiểu. Ta không hề ra lệnh cho cảnh sát theo dõi.”
Trịnh Đồng trầm giọng nói: “Bớt nói nhảm đi. Ngươi nghe rõ đây cho ta, ta chỉ muốn con trai của ta bình an trở về, hiện tại ngươi lập tức bảo người của ngươi cút ngay.”
Lý Văn Bân cười khổ nói: “Trịnh tổng, ngài… Được rồi, ta bảo đảm sẽ không để cho người của ta theo dõi ngài.”
Sau khi Trịnh Đồng nói chuyện điện thoại xong thì nhìn về phía người đàn ông…
Người đàn ông nói: “Biểu hiện tốt lắm. Đợi khi ta an toàn rồi thì sẽ thả con trai của ngươi về.”
Trịnh Đồng vui mừng nói: “Cảm ơn.”
Sau khi người đàn ông rời đi, Trịnh Đồng thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa muốn lên xe thì đột nhiên có một chiếc xe tải lớn vọt ra, trực tiếp tông ông ta bay lên trời.
Cơ thể của Trịnh Đồng giống như một con diều đứt dây, sau khi bay lên khoảng chừng 15, 16 mét thì lúc này mới rơi mạnh xuống mặt đường, rồi lại bị hai chiếc taxi cán qua người.
Cửa xe trên chiếc xe tải lớn mở ra, tài xế vọt ra ngoài rồi nhanh chóng ngồi lên một chiếc xe ô tô màu đen theo sau, biến mất không thấy.
Trịnh Đồng, tộc trưởng của một trong tứ đại gia tộc đã chết thảm đến thế trong khi đang cố gắng cứu con trai của mình, điều đó đã chứng tỏ rõ ràng cho tình thương vĩ đại của một người cha.
Sau khi nghe được tin tức, Thẩm Đống khiếp sợ đến mức suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài.
“Trịnh Đồng thật sự đã chết rồi ư?”
Trương Hoan gật đầu nói: “Trịnh Đồng đầu tiên là bị xe tải đâm bay, sau đó bị hai chiếc xe taxi cán thêm một lần nữa, tình trạng tử vong vô cùng thê thảm.”
“Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Biển số xe tải là giả, tài xế thì biến mất không dấu vết. Đây hẳn là một vụ mưu sát.”
”Hả? Không phải là có người cố tình muốn đổ tội chuyện này lên đầu ta đi?”
”Đống ca, ta nghĩ rất nhanh cảnh sát sẽ đến tìm ngài.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở cửa ra, Thẩm Đống nhìn thấy Lý Văn Bân đang đứng bên ngoài với vẻ mặt xanh mét.
Sau lưng hắn còn có bốn cảnh sát, biểu tình của mỗi người đều vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Đống cười khổ nói: “Lý cảnh sát, nếu ta nói có người đang đục nước béo cò thì ngươi có tin hay không?”
Lý Văn Bân nói: “Mặc kệ sự thật như thế nào đi chăng nữa thì cũng mời Thẩm tiên sinh đi đến cục cảnh sát với chúng ta một chuyến để nói chuyện.”
Thẩm Đống hỏi: “Ta cần ở lại bao lâu?”
Lý Văn Bân nói: “Nhiều nhất là 24 tiếng đồng hồ.”
Thẩm Đống: “Ta cần gọi vài cuộc điện thoại để sắp xếp một số chuyện của công ty.”
Lý Văn Bân: “Xin cứ tự nhiên”
Bạn cần đăng nhập để bình luận